
àm đại diện, tôi muốn Vũ Hàn được chọn, nhưng cạnh tranh ác
liệt, tổng bộ lại có lệnh tuyển chọn công khai, không chỉ người trong ban quan
hệ đối ngoại mà các nữ đồng nghiệp ở ban khác cũng có thể dự tuyển. Tôi muốn
giúp Vũ Hàn nên gặp phó tổng giám Tào. Cùng ăn mấy bữa cơm là tôi biết thực lực
của anh ta, anh ta cho tôi làm giám đốc nội vụ. Tôi không cần điều đó, tôi cũng
không muốn làm như thế. Giờ mấy người chúng ta đều đắc tội phó tổng giám Tào
thì những ngày tháng sau này sẽ không yên ổn đâu...” Bạch Khiết mỉm cười với
tôi.
“Cái gì mà sau này mọi người đều
không yên ổn? Từ lần chị đắc tội với Mạc Hoài Nhân là tôi không nghĩ sẽ yên ổn
với bọn người đó.”
Bạch Khiết bỗng lo lắng nói: “n
Nhiên, giờ cậu gần gũi với Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân như thế, cậu cũng
biết chúng chẳng phải loại người tốt gì, tôi lo chúng sẽ kéo cậu xuống bùn...”
“Chị Bạch, điều này thì chị yên
tâm. Giờ tôi thấp cổ bé họng, trong công ty không có vài hành động nịnh nọt bợ
đỡ thì khó lòng trèo cao... Chúng ta đi bước nào tính bước đó vậy.”
“Bao nhiêu lần sinh nhật, năm nay
là ngày vui nhất của tôi. Cũng lâu lắm rồi tôi không được vui như vậy. Nào, để
tôi kính cậu một ly. Chúc cậu em trai tốt của tôi nhanh chóng tìm được một nửa
yêu thương!”
Lòng tôi lạnh toát, càng nói tôi
càng thấy cô ấy xa cách...
“Cuối cùng Vũ Hàn cũng chấp nhận
tôi rồi, tôi cũng bớt áy náy đi nhiều. n Nhiên, không có cậu thì vướng mắc
trong lòng tôi khó lòng hóa giải.”
Tối hôm đó chúng tôi nói rất
nhiều, nói chuyện đến ba giờ sáng mới lưu luyến ra về. Tôi lưu luyến tình yêu
còn cô ấy lưu luyến tình bạn, ý nghĩ hoàn toàn khác nhau. Khi chia tay cô ấy
định ôm tôi, nhưng có lẽ cô ấy vẫn chưa hoàn toàn hết ám ảnh, khi sắp chạm vào
người tôi cô ấy chỉ đưa tay nắm chặt tay tôi rồi quay người lên taxi. Vậy thì,
cô ấy từng bôi thuốc cho tôi, khi bôi thuốc cô ấy cũng đau đớn chăng?...
Ba chữ lãng mạn nhất không phải
“anh yêu em” hay “em yêu anh”, mà là “ở bên nhau”. Hàng ngày được nhìn thấy
người phụ nữ mình yêu, cùng cô ấy cười cười nói nói, với tôi đó là một niềm
hạnh phúc.
Ngồi trên chức vụ cao, nhận đồng
lương không hề thấp, ở trong căn nhà không tồi, mặc quần áo hàng hiệu. Tương
lai đang hé lộ những tia sáng đẹp đẽ ban đầu, ánh nắng dường như đã xuyên qua
tầng mây u tối, nhưng chẳng ai có thể biết được đi đến đâu sẽ gặp phải cạm bẫy
bất ngờ...
Không biết Lâm ma nữ lại phát
hiện ra bí mật gì lại triệu kiến tôi rồi, tôi cảm thấy cô ta “khá tốt” với tôi.
Đồng nghiệp cũng thấy lạ, tại sao tôi bị Lâm ma nữ mặt lạnh như tiền đánh đến
sứt đầu mẻ trán mà cô ta lại cứ thích tìm tôi thế chứ. Đừng nói họ không hiểu,
ngay tôi cũng chả hiểu. Có lẽ bình thường cô ta được người khác sùng kính quen
rồi, chẳng ai dám mắng chửi gì cô ta, chán quá nên tìm tôi đấu võ mồm, cãi
nhau, thỉnh thoảng đánh nhau chảy máu một tí đỡ buồn...
Khi thấy tôi, Hà Khả cười một
cách kỳ quái: ‘Phó ban Ân, lần trước bị đánh vỡ đầu... lần này tôi nghĩ cái
mạng anh khó bảo toàn rồi...”
Nghiêm trọng thế sao?
Lâm ma nữ nhìn tôi lạnh lùng, cầm
giấy tờ đập bàn: “Anh đúng là không phải nhân vật tầm thường nhỉ? Trong mắt anh
còn có một tổng giám là tôi không hả?!”
Tôi biết là mình làm không ít
chuyện xấu, nhưng không biết chuyện gì bị bại lộ rồi: “Lòng ngưỡng mộ của tôi
với Lâm tổng giám sánh ngang với dòng Trường giang, kéo dài bất tận.”
Cô ta lườm tôi: “Sao? Không phải
bình thường anh rất cứng đầu sao?
“Tôi như thế không phải cứng đầu,
cũng không phải cứng đầu với cô. Tôi chỉ muốn cô biết, người hạ đẳng chúng tôi
cũng là người, cũng có lòng tự tôn. Cô có thể đuổi tôi, làm khó tôi, đàn áp
tôi, nhưng nếu sỉ nhục tôi thì nhất định tôi phải phản kích.”
Cô ta nói: “Ồ... vậy sao? Tôi cho anh hay, Ân Nhiên. Anh đừng
tưởng có Vương Hoa Sơn làm chỗ dựa mà tôi không dám làm gì. Anh nhìn lại xem
gần đây anh đã những làm gì, chứng cứ tôi có được đủ để đá anh khỏi công ty.”
Đánh trúng điểm yếu thì tôi không dám cãi lại rồi. Vương Hoa
Sơn nói đúng, cứ thuận theo ý thì cấp trên cứng rắn thế nào cũng có thể đối
phó. Nhưng cách đó chỉ có tác dụng với người khác, còn với yêu bà Lâm Tịch, bạn
càng cung kính càng khiến cô ta nổi điên, nhưng bạn lại càng có dũng khí đối
đầu với cô ta. Cứ lấy tôi là ví dụ, muốn cãi nhau ngoài đường chứ gì? Hai người
đứng ở giữa đường, hoặc trong văn phòng, hay thậm chí trong điện thoại, hai câu
không thuận tai nhau là lập tức chửi nhau. Chưa chửi té tát cho đối phương sa
sầm mặt mày là chưa chịu thôi. Muốn đánh nhau chứ gì? Hai người bất luận là
trong bệnh viện hay văn phòng, ngoác mồm chửi, nếu chưa đã thì đành động thủ
thôi, hơn nữa nói đánh là đánh luôn không phải nghĩ nhiều... Điều này cũng
khiến cô ta coi trọng tôi. Có thể Lâm ma nữ là yêu bà biến thái thích tự ngược
đãi và đi ngược đãi người khác.
Cô ta lại bắt đầu: “Ân Nhiên, nói xem, cái cô... tên gì
nhỉ?... À đúng rồi, Trần Vũ Hàn, đúng không? Cô ta có quan hệ gì với anh?”
“Bạn.”
“Giờ thì tốt quá rồi, nhân duyên của anh cũng rất tốt ấy nhỉ?
Trên đến tổng bộ