Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326142

Bình chọn: 9.5.00/10/614 lượt.

bước nhảy đầu tiên

chưa chắc đã nhảy cùng bạn đến khi tiệc tàn...

Tôi mở cửa, một luồng gió lạnh

như thổi từ địa ngục ùa vào theo người phụ nữ trước mặt.

“Tôi muốn hỏi anh một câu.” Cô ấy

lúc nào cũng lạnh băng băng như thế.

“Vũ Hàn, nghe nói em được Lâm

tổng giám nâng lên làm giám đốc ban quan hệ đối ngoại, anh còn định lúc nào đó

đến chúc mừng em.” Tôi nghĩ thầm, hình như Vũ Hàn đã biết Bạch Khiết là nhân

viên ở đây, hơn nữa còn biết quan hệ giữa tôi và Bạch Khiết. Với tính cách của

mình, nếu biết là Bạch Khiết giúp thì có thể cô ấy sẽ dọn đồ đi luôn. Xem ra

tôi đành nói là ý của tôi, không liên quan đến Bạch Khiết...

“Đi nào, đi chúc mừng.”

“Vũ Hàn, chỗ anh có rượu, uống ở

đây là được.”

“Tôi thích ở quán bar!” Cô ấy lạnh lùng nhìn vào mắt tôi. Cái

lạnh ẩn chứa tình ý đó khác hẳn với cái lạnh thấu xương của Lâm ma nữ, bạn sẽ

nhận ra bạn rất thích sự “chăm sóc đặc biệt” của ánh mắt lạnh lùng đó.

Khu nhà tập thể của bộ phận tiêu thụ chia hai khu nam nữ

giống như ký túc trong trường học vậy, trong tiểu khu trồng cây cối hoa cỏ, bố

cục khéo léo, môi trường thanh nhã. Đây chính là sự khác biệt giữa công ty có

tiền có thực lực và các công ty nhỏ. Giờ đã là chín giờ tối, trong tiểu khu vẫn

còn rất nhiều người chơi bóng, có lẽ cô ấy sợ người khác nói này nọ nên kéo tôi

tránh đi xa.

Cùng cô ấy ra khỏi tiểu khu, tôi đến kho hàng một chuyến, tối

nào tôi cũng đến kho kiểm tra xem cửa rả đóng chặt chưa, hàng hóa có ổn

không... Không phải tôi không tin tưởng A Tín và An Lan, chuyện gì tốt nhất

cũng nên tự mình kiểm tra mới yên tâm được. “A Tín, có chuyện gì nhớ gọi cho

tôi.”

“Em biết rồi, lão đại.”

“Nhờ vào sự cẩn thận kỹ lưỡng này mà lão tổng nhìn anh bằng

con mắt khác?” Vũ Hàn hỏi.

“Hì hì... đó là thói quen tốt, em thấy có đúng không? Đi nào,

chúng ta đến quán nào đây?”

“Đi bộ đi... gặp quán nào thì vào quán đó luôn.” Cùng cô ấy

đi trên con đường rộng thênh thang, từng cơn gió nhẹ thổi qua dễ chịu vô cùng.

Hai chúng tôi không ai nói gì, chỉ đi như thế.

Con xe Audi A6 quen thuộc lại xuất hiện, phanh cái két bên

cạnh chúng tôi. Cái đầu của phó tổng giám Tào Sắt thò ra: “n Nhiên, tình yêu

cần có tiền bạc để duy trì...!” Nói xong lão rồ ga chạy mất.

Người phụ nữ trong xe hình như là Bạch Khiết. “Bạch Khiết?”

Tôi lầm bầm.

“Là Bạch Khiết.” Trần Vũ Hàn nói.

Tôi ngại ngùng nhìn Trần Vũ Hàn...

“Tôi vẫn luôn nghi ngờ, với thân phận của tôi, không có cả

bằng tốt nghiệp đại học mà lại được vào công ty Ức Vạn. Là Bạch Khiết bảo anh

giúp tôi đúng không?” Cuối cùng thì Trần Vũ Hàn cũng biết...

Tôi nghĩ một chút, nói dối: “Vũ Hàn, tối hôm đó, lần đầu tiên

gặp em, anh rất sốc. Anh cảm thấy người xuất chúng như em không nên làm việc

tiếp khách thế này. Vậy là anh... liền dùng chức quyền...”

“Trên thế gian không có tình yêu vô duyên cớ. Bộ phận kho các

anh vừa hay cần người, do anh phụ trách. Bạch Khiết nhờ anh giúp, anh lại thích

Bạch Khiết thế là nhận lời giúp. Không ngờ người đến lại là tôi, đúng không?”

“Em... em biết hết rồi sao?”

“Tôi đoán thôi. Nếu anh tiếp tục nói dối thì tôi sẽ tin anh

giúp tôi không phải vì Bạch Khiết.”

Tôi gãi đầu: “Vũ Hàn, dù anh và Bạch Khiết có gạt em không

thì bọn anh đều muốn tốt cho em, đừng làm những việc bán rẻ linh hồn như thế

nữa...”

Trong khi nói chuyện đã đến quán rượu, rất tĩnh lặng, hơn

mười giờ rồi sao ít người vậy nhỉ? Tiếng saxophone du dương trầm bổng, chúng

tôi vào trong gọi rượu.

“Thật ra, tôi không thích quán bar, nó sẽ khiến tôi có những

hồi ức buồn.” Vũ Hàn nói.

“Nếu đã thế sao lại muốn anh đến đây cùng em?”

“Anh lo tôi biết Bạch Khiết giúp mình sẽ giận dữ bỏ đi, đúng

không?”

Tôi gật đầu.

“Vậy thì, anh đã biết thân thế của tôi rồi?”

“Biết một chút.”

Cô ấy ngừng lại, nhấp ngụm rượu: “Từ khi hiểu chuyện là tôi

biết bố mẹ bất hòa rồi. Mẹ tôi có người đàn ông khác bên ngoài, mỗi lần đại

chiến gia đình bùng nổ là tôi đều sợ hãi ôm chặt lấy búp bê trốn trong góc nhà

khóc. Khi tôi lớn hơn một chút, mẹ bỏ đi theo người ta, tôi ở với bố. Ngày nào

bố tôi cũng rất bận rộn, bận nuôi tôi và chú, không có thời gian rảnh chăm sóc

tôi. Từ nhỏ tôi đã vô cùng cô đơn, năm học cấp ba bố tôi bị tai nạn, nằm trên

giường bệnh ba năm mãi đến mấy tháng trước thì qua đời. Trong mấy năm này đều

là chú Trần Thế Mỹ nỗ lực kiếm tiền chữa trị cho bố, cho tôi đi học. Chú tôi

nói chú ấy mở siêu thị, còn bảo sau khi đủ tiền sẽ đưa bố tôi ra nước ngoài làm

phẫu thuật. Sau đó xảy ra chuyện tôi mới biết chú ấy lừa đảo để kiếm tiền.”

Cô ấy cúi đầu, lạnh lùng nhìn ly rượu: “Tôi thi đỗ vào Học

viện điện ảnh của thành phố Hồ Bình, có lẽ cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi đã để

lại quá nhiều bóng đen, tôi không tin vào tình yêu, lại càng ghét đàn ông ân

cần, tôi cảm thấy họ đều là đồ giả dối hết, chẳng qua là ham mê sắc đẹp của tôi

mà thôi. Bọn con trai toàn nói sau lưng tôi là người đẹp lạnh lùng, bọn con gái

chế giễu tôi giả vờ thanh cao, nhưng có ai hiểu được nỗi khổ trong lòng tôi

chứ? Không phải tôi không muốn yêu mà là tôi yêu không nổi. Con n