
làm phiền tôi! Nếu không thì Trần Vũ
Hàn gì đó tôi sẽ đuổi khỏi đây!”
Tôi sập cửa bỏ đi, tại sao người
đem đến cho tôi những mộng tưởng đẹp nhất lại luôn khiến tôi đau lòng như vậy.
Người ta vẫn nói không thể tùy tiện nghe theo những lời khen tặng hay gièm pha,
ai thế nào cuối cùng cũng sẽ rõ ràng mà thôi. Câu này sai, hoàn toàn sai lầm!
Trở về kho, tôi cùng A Tín uống
hai chai rượu trắng, cuối cùng say đến bất tỉnh nhân sự...
Cuối cùng tôi cũng chỉnh lý xong
đống giấy tờ hóa đơn, cũng không tra ra bất cứ điểm bất thường nào hồi Mạc Hoài
Nhân quản lý. Lâm ma nữ bảo tôi làm lại là có ý đồ gì? Lẽ nào cô ta cũng nghi
ngờ Mạc Hoài Nhân? Sao có thể? Hoàng Kiến Nhân và Mạc Hoài Nhân đều là người
của cô ta mà, hay ngay từ đầu cô ta đã cho tôi là gián điệp Vương Hoa Sơn phái
đến, cho tôi kiểm tra là để chứng minh mình chẳng làm gì?
Thứ hai, Trần Vũ Hàn đến thật,
qua sự sắp xếp của Mạc Hoài Nhân, cô ấy đến thẳng ban quan hệ đối ngoại. Không
biết người đẹp mắt phượng này có làm được công việc vất vả này không. Có điều,
ban này phụ trách giao tiếp, nói thế nào cũng thấy có liên quan đến công việc
trước đây của cô ấy. Để sắp xếp cho Trần Vũ Hàn và An Lan mà đầu tôi như phình
cả ra, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.
Ngồi trong văn phòng tổng hợp,
mấy đồng nghiệp tán chuyện với nhau: “Anh em vẫn dám uống nước lọc à?”
“Uống thì sao chứ?”
“Cậu không biết vụ có người chết
vì uống nước của công ty X sao?”
“Nước lọc cũng hại chết người
được sao? Không phải có đánh dấu đạt tiêu chuẩn DC rồi sao?”
“DC có phải là đi chết không? Từ
đó có thể thấy vấn đề vệ sinh thực phẩm của Trung Quốc thật đáng lo ngại. Cũng
giống như chất lượng của nhân viên nào đó trong công ty mình cũng đáng để suy
nghĩ.” Câu nói này thật chói tai, không sai, chính là nói tôi đấy. Tôi vừa lên
thì bọn họ chẳng ai phục hết. Thời gian làm việc của họ lâu hơn tôi, kinh
nghiệm nhiều hơn tôi, chẳng ai ngờ được chức phó ban tổng hợp lại để người
ngoài làm cả. Dù gì Mạc Hoài Nhân cũng là kẻ lọc lõi sự đời, tuy năng lực không
ổn nhưng dù sao cũng hơn kẻ ngoài ngành là tôi đây.
Tôi vẫn nghĩ suốt nên làm thế nào
để hóa giải sự bài xích của đồng nghiệp, nhưng có vẻ như rất khó khăn, sự đố kỵ
và oán hận của họ không phải chỉ dùng một hai bữa cơm là có thể xóa bỏ.
Tôi dứt khoát không quan tâm nữa,
lên mạng tìm một vài tài liệu để nâng cao năng lực. Tìm mãi tìm mãi rồi đến
trang web của công ty. Trên trang web này có diễn đàn nội bộ, trong đó có
phương thức liên hệ với lãnh đạo, số điện thoại, MSN, QQ. Lâm ma nữ là lãnh đạo
cấp cao, tên cô ta ở ngay vị trí đầu, dù sao cũng không có việc gì, tôi thêm
địa chỉ QQ rồi vào xem blog cá nhân của cô ta.
Dòng chữ chim bay phượng múa tràn
ngập ý thơ: Lâm Hoa Tịch Thập. Tôi phì cười... để tôi xem cô là hoa gì? Anh túc
à? Hay là hoa ăn thịt người?
Nhấp vào xem, bên trong toàn là
những bức ảnh chụp với trình độ thấp của cô ta, hoặc mấy dòng chữ ngắn ngủn,
hoặc là mấy bài thơ cổ. Cô ta có dáng người mẫu nhưng không hề đăng ảnh chân
dung nghệ thuật, toàn là ảnh khi đi du lịch. Nhìn những bức ảnh không trang
điểm phấn son này mà tôi sững sờ. Bối cảnh hoặc là khu rừng trúc xanh mướt,
hoặc là vòm lá ánh nắng chiếu rọi, hoặc biển hoa muôn màu sắc, hoặc con đường
tấp nập với những trung tâm thương mại lấp lánh ánh đèn, tất cả đều tôn lên vẻ
đẹp của mỹ nhân Lâm Tịch. Nụ cười đó dường như theo công thức nhưng vừa đủ. Ngũ
quan tinh tế được thoa lên lớp hóa trang tươi tắn, cổ áo được kéo xuống rất
thấp, đường cong nơi ngực khiến người ta liên tưởng miên man. Đôi mắt xanh biếc
vô cùng có thần. Mái tóc dài đen nhánh rủ xuống tận thắt lưng rất hiếm gặp. Cô
ta là bông hoa rừng, là đóa thược dược đỏ thắm, cuồng nhiệt mà nho nhã. Mùi
hương trên người cô ta tự nhiên mà hài hòa, không phải mùi nước hoa đắt tiền,
mà là hương thơm phảng phất của đồ bông phơi dưới ánh nắng.
Không có việc gì đi nghiên cứu
phụ nữ là việc làm rất ngu ngốc, vô tình bạn sẽ bị kéo vào thế giới của cô ta,
dần dần tim đập loạn nhịp. Khi nhận ra tôi vội vàng tắt trang web, lẽ nào tôi
lại kỳ vọng gì ở lão yêu bà đáng chết này? Tôi thầm chửi bản thân, điên rồi!
Nhưng tại sao tôi lại có một niềm
kỳ vọng kỳ lạ với cái điện thoại? Tôi mong màn hình sẽ hiển thị số điện thoại
quen thuộc của cô ta...
Nhìn điện thoại, nhìn mãi, tôi có
mong chờ không? Đúng là tôi có chút mong chờ. Bỗng điện thoại rung lên kèm theo
tiếng nhạc, tôi giật mình, số hiển thị trên màn hình lại chính là của cô ta,
chỉ có điều quen rồi thì phải, dù sao thì ở thành phố này cô ta là người gọi
cho tôi nhiều nhất.
Cô ta gọi tôi đến văn phòng, tôi
tới đó. Bất luận bạn đang ở trong môi trường thế nào, dù là mùa hè hay mùa
đông, thời tiết nóng hay lạnh, có mở điều hòa hay không, chỉ cần người phụ nữ
này xuất hiện là cả thế giới thành mùa đông. Cái lạnh này không giống sự lạnh
lẽo tỏa ra từ Trần Vũ Hàn, mà là cả không gian đều hạ nhiệt theo Lâm Tịch, thật
đáng sợ!
Lâm ma nữ khoan thai nói: “Phó
ban Ân, dạo này công việc có tốt không?”
Vừa gặp đã nó