Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326230

Bình chọn: 8.5.00/10/623 lượt.

toàn trách anh, nhưng anh

đã trực tiếp gây tổn thương cho cơ thể tôi, nó ảnh hưởng đến cả đời tôi, anh có

hiểu không hả? Thật không hiểu thượng đế nghĩ thế nào lại để phụ nữ phải chịu

tội như vậy. Hồi tạo ra con người sao không biến đàn ông thành loài động vật có

thể mang thai đi!” Cô ta càng nói càng tức, ngay thượng đế cũng lôi ra chửi.

“Cô tìm tôi là để nghe cô trút

giận với thượng đế sao?” Mồm thì nói không thể trách tôi hoàn toàn nhưng sao

tôi chẳng thấy cô ta xin lỗi nhỉ.

“Anh nghĩ tôi rỗi hơi vậy sao?

Tìm anh đương nhiên là có việc, nếu không sao tôi phải lãng phí thời gian và

nước bọt cho loại người như anh.” Cô ta lại trưng ra cái dáng vẻ cao ngạo đó

rồi.

Tôi ngắt lời cô ta: “Sao không

nói người hạ đẳng nữa?”

“Loại người hạ... Anh đừng có

tưởng mặc mấy bộ đồ hiệu vào là nghĩ mình...”

“Mẹ kiếp, dừng xe!” Tôi thẹn quá

hóa giận, nộ khí xung thiên.

Xe chạy không nhanh, đằng trước

đằng sau đều không có xe, tôi thò chân ra đạp phanh, tuy không biết lái xe

nhưng ít nhất tôi cũng biết cái nào là phanh cái nào là ga. Xe phanh cái két.

Tôi mờ cửa xe, vẫy tay với cô ta:

“Người thượng đẳng, cô có biết nhiều lúc tôi thật sự muốn lột da ăn thịt cô

không!”

“Lên xe! Tôi còn chuyện muốn

nói!” Tôi nhận ra cô ta thật nực cười.

“Lâm tổng giám, mấy giờ rồi? Bây

giờ không phải giờ làm việc, có chuyện gì mai nói. Tôi mệt rồi, tạm biệt.”

Mấy ngày nay trong đầu tôi toàn

hình ảnh Bạch Khiết, tại sao cô ấy vẫn bài xích tôi như vậy? Tại sao cô ấy vẫn

nhìn tôi với ánh mắt đó? Lẽ nào cô ấy bị bất lực? Phụ nữ cũng bất lực sao? Hình

như không đúng.

Có lẽ từ trước tới giờ cô ấy luôn

bài xích đàn ông, lẽ nào cô ấy cũng là người đồng tính như Chi Lan?

Tôi soi gương mấy lần, nhìn thế

nào cũng thấy mình không giống loại dung tục, càng không giống ké háo sắc!

Vương Hoa Sơn lại tìm tôi, thật

ra tôi cảm thấy ông ta rất phiền phức, có chuyện gì không thể nói được qua điện

thoại sao?

“Tại sao tối qua Lâm Tịch lại gọi

cậu cùng đi gặp khách hàng?” Ông ta hỏi.

Con người ấy mà, một khi đã làm

chuyện gì hổ thẹn thì khó lòng thoải mái được. Giờ tuy tôi không đến mức sợ sệt

như trước nhưng cứ đứng trước người này là tôi lại không được tự nhiên cho lắm.

“Cô ta... cô ta bảo tôi uống được rượu nên gọi đi cùng.”

“Cô ta nói những gì?”

“Không nói gì cả. Sau đó tôi cãi

nhau với cô ta. Cô ta chửi tôi là... người hạ đẳng, thế là cãi nhau.”

“Cô ta không nói gì về những

chuyện liên quan đến Mạc Hoài Nhân sao?”

Lúc này tôi mới bừng tỉnh, phải

rồi, hôm qua cô ta nhất quyết muốn nói chuyện, ngoài việc đó ra còn có thể là

gì chứ? Lúc đó tôi bực quá nên không suy nghĩ gì đã bỏ đi...

“Không có.”

“Ân Nhiên, cậu nhớ kỹ, trong thời

gian gần tới đây chắc chắn chúng sẽ có hành động. Tôi nghi ngờ sẽ như lần

trước, lấy hàng trong kho đi. Chỉ tám mươi vạn không thể thỏa mãn chúng được.”

Thật không hiểu Vương Hoa Sơn và Lâm Tịch có thâm thù đại hận gì nữa?

“Vương... Vương tổng... Tôi muốn

nói một câu, tôi cảm thấy con người Lâm tổng giám tuy có hung hăng nhưng nhìn

thế nào cũng không giống loại người đó”

“Nhìn? Lòng dạ con người không

thể nhìn bằng mắt được. Đám người đó, tôi nhất định sẽ khiến chúng phải trả

giá!”

“Vương tổng... tôi cứ cảm thấy kẻ

đứng sau sai khiến Mạc Hoài Nhân và Hoàng Kiến Nhân là phó tổng giám Tào. Vì

trước đây có lần tôi thấy họ cùng...” Tôi còn chưa nói hết thì sắc mặt Vương

Hoa Sơn đã biến đổi.

“Tào Sắt, cậu có biết Tào Sắt có

quan hệ gì với tôi không? Anh bạn trẻ, lời nói không thể nói bừa được, nói bừa

không tốt cho bản thân chút nào đâu.” Ông già này tin tay họ Tào thế sao? Thà

tin hắn chứ không tin người tình của mình. Lẽ nào Lâm ma nữ thường xuyên cắm

sừng ông ta, sau đó Lâm ma nữ ôm hận nhen nhóm ý định lấy trộm hàng?

“Vương tổng, có phải Lâm tổng

giám muốn tự mình làm không?”

“Đúng vậy, cô ta đã muốn tách ra

lâu rồi, trong mắt cô ta căn bản không còn lão tổng tôi đây nữa! Cậu hãy giúp

tôi trông chừng Mạc Hoài Nhân, hắn không dễ đối phó đâu! Cậu giúp tôi hạ bệ

được hắn là lập đại công, đừng nói một chức trưởng ban, ngay giám đốc tôi cũng

cho cậu làm! Còn tiền thì dễ nói thôi!”

“Vâng.”

Cho đến lúc này tôi căn bản không

thể phân biệt được đâu là tốt đâu là xấu. Mạc Hoài Nhân và Hoàng Kiến Nhân

đương nhiên chẳng phải loại lương thiện gì. Vương Hoa Sơn lại cứ nói Lâm ma nữ

làm những chuyện phạm pháp đó, nhưng tôi lại cảm thấy dù cô ta hung dữ nhưng

không phải loại người xấu xa, ở bộ phận tiêu thụ có ai không biết con người cô

ta thế nào? Ngược lại, Vương Hoa Sơn lại coi trọng Tào Sắt, Tào phó tổng giám

như thế, điều này khiến tôi nghi ngờ...

Tôi hỏi một vài đồng nghiệp trong

văn phòng cũng không biết được lai lịch của tay họ Tào kia, chỉ biết hắn ta

được điều về từ tổng bộ. Vô tình tôi lại hỏi được chuyện khác, trong văn phòng

có rất nhiều tin đồn, nói đại mỹ nhân Bạch Khiết, giám đốc nội vụ của bộ phận

nào đó có liên quan tới phó tổng giám Tào, chức giám đốc nội vụ này chính là do

hắn cho Bạch Khiết.

Là thật hay giả vậy?

Tôi cũng biết Bạch Khiết


Polly po-cket