
m điều ác,
sao lại bị ác báo chứ?”
“Tôi không làm điều ác sao? Tôi
hại chết hai người, còn hại một người sống không bằng chết… Như thế không phải
điều ác sao?” Bạch Khiết nắm chặt tay tôi hỏi.
“Sao chị lại làm điều ác chứ? Chị
Bạch, chị nghĩ mà xem, nếu gặp trường hợp như chị có ai là không báo cảnh sát
chứ? Bọn chúng lừa của người khác mấy trăm vạn, chúng hại còn ít người sao?
Cũng không biết có bao nhiêu gia đình vì chúng mà vợ con ly tán, nhà tan cửa
nát. Sớm muộn gì chúng cũng phải gặp ngày đó, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Chị có biết mình đã cứu bao nhiêu người không?”
Tay cô ấy run lên: “Tôi cũng luôn
an ủi chính mình như vậy, nhưng cứ nhắm mắt lại là tôi lại nghĩ đến chuyện đó,
đêm ngủ tôi lại gặp ác mộng… Thật sự tôi không thể thoát khỏi cái bóng đen ấy,
tôi khó chịu lắm…” Hai hàng nước mắt long lanh chảy xuống gò má trắng mịn, hàng
lông mày chau lại như có tầng mây đen bao phủ, đôi môi run rẩy. Câu thơ trong
“Trường hận ca” của Bạch Cư Dị: “Lệ dàn mặt ngọc lưa thưa, cành lê hoa trĩu hạt
mưa xuân dầm”
Không phải nói cô ấy lúc này sao?
Gương mặt đó quả thực đẹp đến
ngạt thở, khiến người khác không dám nhìn gần, cộng với thân thể kia, trên thế
gian này thật sự hiếm ai kháng cự lại được. Chiếc váy dài màu tím khiến cô ấy
tựa đóa hoa mẫu đơn cao quý mà sầu thương.
Đến tận bây giờ tôi mới có dũng
khí và tư cách để ôm cô ấy vào lòng, Bạch Khiết khóc trong lòng tôi một lúc,
rồi ngồi lên cầm ly rượu, quệt nước mắt đi: “n Nhiên, nào, tôi cảm ơn cậu!”
Hàng lông mày tựa lá liễu mùa xuân ẩn chứa nỗi sầu hận, gương mặt tựa hoa đào
tháng ba che dấu một nỗi tâm tình.
Trái tim không an phận của tôi
đập thình thình, Bạch Khiết và tôi liệu có thực tế không? Nhìn quanh căn nhà
một lượt, tôi nản lòng. Người ta vừa biết tôi đến từ nông thôn, chẳng có nổi
căn nhà là chạy còn không kịp…
Tình yêu giữa nam và nữ phải được
xây dựng trên cơ sở người đàn ông đứng trước người phụ nữ phải đủ mạnh mẽ và có
ưu thế. Sự mạnh mẽ và ưu thế đó vừa thể hiện ở tuổi tác, chiều cao, sức khỏe,
càng thể hiện rõ hơn ở quyền thế, tiền bạc và tư tưởng. Nếu trước mặt người phụ
nữ mình yêu mà người đàn ông luôn cảm thấy tự ti, xấu hổ, ham muốn chinh phục
của giống đực không thể bộc lộ, anh ta sẽ nảy sinh cảm giác bất an, thậm chí bị
“liệt dương” cả về tâm lý và sinh lý, từ đó không thể ngẩng đầu lên được.
Vì thế từ xưa đến nay, đàn ông
đều chọn bạn đời theo tiêu chuẩn: ít tuổi hơn mình, thấp hơn mình, trình độ
thấp hơn mình, thu nhập ít hơn mình...
Nghĩ vậy tôi thầm cổ vũ mình: Rồi
sẽ có ngày tôi sẽ có được cô ấy với tư thế cao hơn.
“Đúng rồi, chị Bạch, tôi định cho
Trần Vũ Hàn làm ở phòng nghiệp vụ hoặc tổng hợp. Dù sao thì ở kho cũng không
thích hợp lắm với cô gái cao ngạo như cô ấy, lương lại thấp, nhỡ làm được một
thời gian cô ấy lại mất kiên nhẫn. Nhưng mà tôi lại sợ cô ấy gặp chị.”
“Thật không? Thật là được chứ?
Cũng không sao, tôi có thể từ chức…”
“Từ chức?” Bạch Khiết mà từ chức
thì tôi còn hứng thú gì làm ở phòng tổng hợp nữa?
“Ân Nhiên, việc này vất vả cho
cậu rồi. À, tôi cũng sẽ nhận một căn nhà tập thể, tôi sẽ nhường cho cô ấy, cậu
sắp xếp nhé!”
“Chị từ chức thì còn chỉ tiêu
sao? Tôi đã chuẩn bị cho cô ấy xong rồi. Còn công việc, chị cũng không cần từ
chức, để cô ấy làm việc ở tầng khác là được.” Làm lãnh đạo thật tốt, muốn làm
gì cấp dưới cũng được.
“Cậu nhường tiêu chuẩn của mình
cho cô ấy?”
“Cứ coi là thế đi. Tôi cũng không
thể rời khỏi kho được.” A Tín và tôi, dù là lúc nào cũng phải ở kho trông coi.
Có khi rời khỏi kho một đêm là tôi không thể yên tâm nổi.
“Ân Nhiên, cậu nói đi, có phải
Mạc Hoài Nhân giúp cậu không?”
“Coi là vậy, không có bọn chúng
thì giờ tôi cũng không được thế này.”
“Ân Nhiên, cậu nghe tôi, qua lại
với chúng phải có chừng mực, chúng không có ý đồ tốt với công ty. Tôi sợ cậu
theo chúng sẽ sa chân xuống bùn…”
“Trước đây tôi mới sống trong
bùn, giờ mặc kệ bùn lầy gì, có cái gì bẩn hơn nữa được sao?”
Bạch Khiết cũng uống không ít, gò
má đỏ ửng lên, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên gương mặt cô ấy toát lên vẻ đẹp hoa
nhường nguyệt thẹn. Tôi không khống chế được bản thân, nhoài người tới định hôn
cô ấy, không cẩn thận gạt phải chai rượu rơi xuống vỡ tan. Tôi cũng mặc kệ, khi
sắp chạm vào đôi môi hồng ướt át kia, Bạch Khiết tránh ánh mắt của tôi, tay khẽ
vuốt tóc mái. Động tác quen thuộc này… tôi nhớ rồi, trước đây cô ấy từng nhìn
tôi như vậy, chính là lần tôi vào nhầm phòng thay quần áo, cô ấy cho tôi là đồ
háo sắc...
Tôi lập tức nổi điên! Cô ấy vẫn
chưa xua tan được cái bóng đen tôi là đồ háo sắc! Tôi nhìn vào mắt cô ấy mà đau
lòng, tôi giận dữ lật bàn: “Thì ra đến tận bây giờ chị vẫn cho tôi là tên biến
thái đi nhìn trộm!”
Cô ấy sợ hãi nhìn chiếc bàn bị
lật ngửa, hốt hoảng giải thích: “Không có, tôi không...”
“Không? Chị đừng có lừa tôi! Chị
cố gắng nhẫn nhịn lấy lòng tôi mà thôi, chị vẫn không tin tôi!”
“Ân Nhiên, cho tôi thời gian được
không? Tôi...”
Tôi không để cô ấy nói hết: “Đủ
rồi! Chị quá giả tạo! Sau này đừng có đến