
hắc nhiều thằng em này đấy!” Nịnh nọt không mất tiền lại khiến người khác vui
vẻ, rất đáng!
“Ân Nhiên, không phải chỉ một
chức phó ban tổng hợp một tháng mấy nghìn mà đã khiến cậu hài lòng rồi đấy
chứ?” Mạc Hoài Nhân nói đầy ẩn ý.
“Ân Nhiên không hiểu, mong Mạc
đại ca chỉ giáo.” Lão cáo già, mau nói kế hoạch đi.
“Tôi tính giúp cậu thế này, giờ
cậu kiêm nhiệm hai chức, lại không phải nghiệp vụ gì nên đương nhiên không có
trích phần trăm, chỉ có lương mà thôi. Tôi tính nhiều nhất một tháng cậu được
tám nghìn, một năm chưa đến mười vạn, coi như mình cậu tiêu. Sau một năm, cậu
nghĩ mình còn lại được mấy vạn? Rồi cậu muốn mua xe, thời buổi này không có con
xe trên hai chục vạn liệu cậu có dám ra ngoài không? Mua xe cậu phải vất vả ba
năm trở lên. Muốn mua nhà càng chật vật hơn. Vật lộn năm năm chưa chắc đã đủ
tiền mua một căn tử tế.”
“Đúng đúng đúng, không biết Mạc
đại ca có con đường tắt nào khiến chúng ta nhanh thăng quan phát tài lại nhanh
có nhà có xe không? Mạc đại ca, anh cũng biết đấy, tôi thích… Bạch Khiết. Nhưng
người ta tốt xấu gì cũng có nhà, tôi có chút lương như vậy, căn bản là người ta
không thèm để mắt đến… bị nhấn chìm trong đoàn người theo đuổi người ta, tôi lo
lắm…” Tôi tự nhiên nhận ra sao mình lại biết ăn nói thế nhỉ?
“Tôi biết cậu có âm mưu mà! Cứ từ
từ, cơ hội nhiều lắm, chỉ xem cậu có hết lòng theo tôi không thôi.” Quả nhiên
chúng có âm mưu.
“Mạc đại ca, anh yên tâm. Ân đức
này của anh Ân Nhiên sẽ khắc cốt ghi tâm mãi mãi không bao giờ quên!”
“Được được, nói hay lắm! Thằng
nhóc cậu càng ngày càng biết ăn nói, hôm nay tôi rất vui! Vốn định để tinh thần
tối nay tìm cô em chơi bời tí, nhưng giờ tôi hủy kế hoạch, chúng ta cùng uống,
không say không về!” Mạc Hoài Nhân hưng phấn nâng ly rượu lên: “Bé quá, đổi bát
đi!”
Lúc hắn ta đã ngất ngư men rượu,
tôi hỏi: “Mạc đại ca, tiểu đệ có chuyện này muốn nói.”
“Nói đi.”
“Mạc đại ca còn nhớ tối hôm đi
tìm gái Nga không?”
“Sao lại không nhớ? Làm sao? Ồ…
tiểu quỷ nhà cậu vẫn còn nhớ tâm nguyện chưa được thực hiện đó hả? Yên tâm, đêm
nay chúng ta đi tìm! À không… nghe nói gái Ukraine là xinh nhất, tôi sẽ tìm
Ukraine! Mấy giờ rồi?” Lão già háo sắc.
“Không không, không phải vậy, Mạc
đại ca. Cô gái uống cùng tôi tối đó ấy, người đẹp mắt phượng ấy, anh nhớ không?
Cô ấy đến phỏng vấn ở công ty mình, tôi mềm lòng nhận cô ấy vào. Chuyện này Mạc
đại ca phải lượng thứ cho tôi nhé.” Chuyện này tôi không định giấu Mạc Hoài
Nhân, Hoàng Kiến Nhân, cũng không thể giấu được. Hoàng Kiến Nhân là trưởng ban
của bộ phận kho, hắn ta xuống thấy Trần Vũ Hàn là nhận ra ngay mà. Dù sao hai
tên này đang muốn lấy lòng tôi, nhất định chúng sẽ giúp.
“Mạc đại ca hiểu rồi. Cậu cũng
thật thông minh, trước khi hạ gục được Bạch Khiết, cậu sẽ không như nàng Vương
Bảo Xuyến chờ chồng mười tám năm, mà đánh hạ mỹ nhân mắt phượng kia trước! Aiz,
hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy!” Mạc Hoài Nhân cười dâm đãng. “Yên tâm đi,
chuyện này bọn tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật. À đúng rồi, phòng tổng hợp chúng ta
cũng thiếu người, cô nương xinh đẹp như thế để cô ấy làm việc ở kho có phải hơi
thiệt thòi không?”
“Mạc đại ca… lẽ nào anh không
biết, cô ấy không thể lộ diện được. Để người khác biết thân phận của cô ấy thì
có yên được không?” Mạc Hoài Nhân đúng thật tận tình tận nghĩa với tôi, nghĩ
việc hắn tốt với tôi như vậy, nghĩ sau này phải tàn sát lẫn nhau, thật là không
nỡ xuống tay.
“Yên tâm, chỉ cần cậu khuyên cô
ấy không ở đó nữa, dù có người nhận ra thì làm gì được chứ?” Điều này cũng có
lý, có thể suy nghĩ. Hắn vỗ đùi đánh đét: “Thế này đi! Để cô ấy làm ở kho mấy
ngày, rồi tôi đi sắp xếp, cô ấy muốn đến phòng nghiệp vụ hay tổng hợp cũng
được, tùy!”
“Cảm ơn, cảm ơn đại ca! À đúng
rồi Mạc đại ca, nhà tập thể của bộ phận tiêu thụ chúng ta sắp xếp thế nào vậy?”
“Phòng khoảng ba chục mét vuông,
phòng đơn, có nhà vệ sinh và bếp riêng. Có hơi nhỏ, vì trước đây là nhà dân mà,
hồi đó nhà này cho những người thu nhập thấp thuê. Giờ chúng ta mua lại, cải
tạo lại đúng là có đẹp hơn nhưng diện tích thì không thể thay đổi được. Lãnh
đạo công ty, ví dụ như tôi với cậu mỗi người một chỉ tiêu. Kiêm nhiều chức cũng
chỉ được tính một suất, trong các phòng ban cũng có chỉ tiêu, ưu tiên cho các
phòng ban quan trọng và người có cống hiến cho công ty. Tôi xem qua rồi, bộ
phận kho của cậu chỉ có một chỉ tiêu của trưởng ban Hoàng Kiến Nhân, phó ban
chức vụ quá nhỏ. Nhưng cậu là phó ban tổng hợp, cũng được một căn.”
“Ừm, là thế này… Mạc đại ca, tôi
còn cần một căn nữa, có được không?”
“Cái này… không có cách nào đâu,
số lượng có hạn, người bộ phận tiêu thụ lại đông. Mọi người vì một căn nhà tập
thể mà tranh giành ác liệt lắm, tuy tôi là lãnh đạo nhưng cũng không thể làm
bừa được…”
“Aiz…” Tôi khẽ thở dài. Chỉ được
một căn, nói vậy là Trần Vũ Hàn và An Lan phải ở cùng nhau rồi?
“Nhưng mà… tôi cũng có thể lấy
một căn. Chỉ là rắc rối lắm…” Mạc Hoài Nhân nhíu mày.
“Mạc đại ca, vậy thì thôi.”
“Không sao, anh đây đã nói lấy
được là sẽ lấy được! Ch