
úng ta là gì chứ? Anh em tốt mà đúng không?” Mạc Hoài
Nhân cười cầm bát lên kính tôi một cái, uống một ngụm rồi hỏi vấn đề chính:
“Nghe nói cậu quản lý rất tốt cả một cái kho to oành, ngay Vương tổng cũng phải
nhìn cậu bằng đôi mắt khác, nhân viên như chúng ta đều đau đầu vì Vương tổng
mà. Vương tổng đặt trách nhiệm nặng nề này lên vai cậu, không biết ông ấy đã
nói những gì?”
Tôi vội làm như không hiểu:
“Nhiệm vụ nặng nề đâu có nằm trên vai tôi, đều là trưởng ban Hoàng Kiến Nhân quyết
định mà! Tôi chỉ phụ trách trông coi hàng thôi.”
“Ân Nhiên, bộ phận kho này tuy
nhỏ, nhưng kho hàng là nơi trọng yếu. Chắc chắn Vương tổng rất tin tưởng cậu,
ha ha ha… Nói thẳng vậy nhé, anh đây lấy lòng cậu thế này cũng là để tiếp cận
với Vương tổng.” Mẹ kiếp tay này cũng thật biết đưa đẩy.
“Đúng là Vương tổng bảo tôi trông
coi kho hàng, hôm đó ông ấy mời tôi đến bảo là sẽ tăng lương, thế là tôi đến.
Ngoài ra ông ấy bảo nếu kho thiếu thứ gì thì tôi phải đền gấp mười lần… Ông ấy
còn nói trả lương mấy nghìn cho tôi, đủ để thuê mấy bảo vệ ấy chứ, cũng có ý
nhắc nhở tôi đừng có phúc mà không biết hưởng…” Tôi vừa nói vừa giả vờ khinh
thường Vương Hoa Sơn.
“Mấy nghìn thì làm được gì chứ?
Ha ha… mấy bộ quần áo trên người cậu không phải người thường là mặc được đâu,
có phải Vương tổng đã quan tâm ở mặt nào khác rồi không?” Mạc Hoài Nhân sớm đã
hoài nghi giá trị mấy bộ quần áo của tôi rồi.
“Nếu Vương tổng tốt với tôi như
thế thì hàng ngày tôi không cần ra khỏi kho, thành người trũi hơn cả chuột trũi
rồi! Mấy bộ này không phải để thể hiện ra vẻ một chút trước mặt Bạch Khiết sao?
Vừa trở về Ức Vạn là tôi tiêu hết tiền tiết kiệm mua mấy bộ này, giờ nợ nần
chồng chất kia kìa. Có làm đến năm sau chưa chắc đã trả hết…”
Mạc Hoài Nhân càng nghe càng vui,
hắn ta cũng không nói thẳng thắn với tôi, chỉ lòng vòng hỏi xem tôi có muốn
phát tài không. Cuối cùng hắn say, tôi cũng giả vờ say, dìu hắn lên taxi…
Không ngờ một bữa rượu uống từ
chiều đến tối mịt.
Khi đi uống tôi để điện thoại chế
độ im lặng, một người phụ nữ nào đó gọi liên tục cho tôi, tôi gọi lại: “Có
chuyện gì?”
Bạch Khiết, hỏi chuyện liên quan
đến mình nhưng giọng điệu lãnh đạm như chuyện của người khác vậy: “Tôi biết tôi
rất phiền phức, nhưng tôi thật sự hy vọng cậu có thể giúp tôi.”
“Giúp thế nào?” Bạch Khiết vẫn
chưa biết chuyện đó sáng nay đã xong rồi.
“Ân Nhiên, tôi đã làm xong bữa
tối, cậu qua đây ăn với tôi rồi nói chuyện được không?”
“Mấy giờ rồi mà chị giờ mới làm
cơm?”
“Tám giờ.”
“Ồ.”
Người phụ nữ của gia đình dịu
dàng nhã nhặn xinh đẹp này mà là vợ tôi thì dù có bắt ngày nào cũng phải bò ra
lau sàn tôi cũng vui lòng. Bạch Khiết mở một chai rượu vang, rót cho tôi một
ly: “Cậu đừng hút thuốc nữa, ăn đi!”
“Tôi vừa ăn rồi.” Tôi cứ ngồi im
hút thuốc nhìn cô ấy.
“Vậy thì cậu uống chút rượu đi.
Tối qua thật ngại quá, để cậu cười chê rồi.” Tôi bỗng nhận ra lông mi của Bạch
Khiết rất dài.
Tuy không giống những người phụ
nữ khác cứ lông mi dài là lẳng lơ, nhưng hàng mi của cô ấy chớp chớp, người ta
rất dễ rơi vào thế giới của cô ấy, tim đập thình thịch.
“Tôi mới để chị chê cười, tôi giả
dối hơn chị nhiều, rõ ràng trong lòng muốn nhưng lại không dám làm, rõ ràng yêu
nhưng lại không dám nói, rõ ràng không nỡ nhìn chị khóc nhưng lại không dám lau
nước mắt cho chị, rõ ràng không muốn từ chối nhưng miệng lại nói cứng.”
“Cậu đồng ý giúp tôi thật sao?”
Cô ấy cười ngọt ngào, hai gò má đỏ ửng lên.
“Đã giúp rồi, sáng nay tôi gọi cô
ấy đến phỏng vấn, hơn nữa cô ấy cũng đồng ý ở lại.”
“Thật không? Thế thì tốt quá! Cô
ấy thật sự ở lại?”
“Chị Bạch, chị đã biết cô ấy từng
làm nghề gì đúng không?” Tôi hỏi.
“Cậu gọi tôi là chị Bạch? Cảm ơn
cậu, Ân Nhiên.”
“Tôi chưa bao giờ quên chị đã tốt
với tôi thế nào, nhưng chị chỉ nhớ đến việc tôi nhìn trộm chị, chị có cần thiết
phải đối xử với tôi như vậy không?” Tôi đã uống rất nhiều với Mạc Hoài Nhân,
tuy giả vờ say bí tỉ nhưng thật ra cũng say vài phần rồi. “Thôi không nói những
chuyện đó nữa. Chuyện xảy ra rồi thì chúng ta chẳng thể làm gì được nữa… Chị
Bạch, hãy thành thật cho tôi biết, có phải chị đã biết Trần Vũ Hàn làm nghề gì
không?”
Cô ấy gật đầu: “Hai năm nay bố
của cô bé gần như toàn ở bệnh viện để điều trị đặc biệt. Sau khi Trần Thế Mỹ
xảy ra chuyện, không có tiền điều trị, cô ấy đi vay nặng lãi một khoản rất lớn,
nhưng vẫn không thể duy trì được. Sau đó bị bọn cho vay đòi nợ, cô ấy vốn không
chịu cúi đầu trước ai, đành đi vào con đường bán thân. Sau đó tôi biết chuyện
này, muốn giúp tiền nhưng cô ấy không nhận. Nếu không phải vì tôi, có lẽ cô ấy
vẫn là cô sinh viên ngây thơ trong sáng. Mỗi lần nghĩ tới việc cô ấy phiêu bạt
tứ phương tôi lại cảm thấy thật tội lỗi…”
“Chị Bạch, chuyện này cũng có thể
coi là số trời định sẵn, ác giả ác báo. Ngay từ đầu Trần Thế Mỹ làm chuyện ấy
đã nghĩ đến báo ứng sau này, là hắn đánh cược với số mệnh.”
Bạch Khiết bỗng nắm lấy tay tôi:
“Ác giả ác báo, Ân Nhiên, cậu nói xem tôi sẽ bị báo ứng thế nào?”
“Chị Bạch, chị không là