
i một câu mơ hồ, có
phải nắm được thóp gì của tôi không? Nhớ lại thì đúng là chuyện xấu tôi đã làm
không ít, lại còn hối lộ, đi cửa sau, còn làm loạn chế độ phân nhà.
Tôi hơi cúi người: “Cảm ơn Lâm
tổng giám quan tâm, nhờ hồng phúc của cô gần đây Ân Nhiênăn ngon, ngủ yên, làm
việc vui vẻ.”
Lâm ma nữ cười lạnh lùng: “Hừ...
biết cách ăn nói rồi đấy. Công việc ở kho và phòng tổng hợp vất vả, phải phiền
phó ban n rồi.”
“Công ty hết tình hết nghĩa với
tôi, đương nhiên tôi phải cống hiến hết mình.”
“Ồ, vậy sao? Anh đã cống hiến
những gì rồi, nói xem nào? Còn nữa gần đây anh làm những gì, không làm những gì
đều nói hết đi.” Nhìn nụ cười lạnh thấu xương của cô ta mà tôi toát mồ hôi
lạnh. Trên thế gian này, thứ võ công còn lạnh lẽo hơn Huyền Minh Thần Chưởng
chính là vẻ mặt độc môn của Lâm ma nữ.
“Tôi thì có thể làm gì chứ, phải
không? Chỉ là đồng nghiệp nữ liếc mắt với tôi nhiều hơn một chút, đồng nghiệp
nam thì đố kỵ hơn một tí, nhưng cái khác thì cũng chẳng có gì.” Tôi lảng sang
chủ đề khác. Đúng là vậy mà, trẻ tuổi chức vị cao, quần áo đắt tiền, khí chất
tăng lên hẳn, đồng nghiệp nữ không ki bo gì mấy cái liếc mắt.
“Vậy sao? Đúng là chuyện tốt. Phó
ban Ân chưa có bạn gái đúng không?” Có trời biết được rốt cuộc cô ta muốn hỏi
cái gì.
“Chưa... chưa có.”
“Là thế này, tôi muốn hỏi phó ban
Ân, cô nhân viên An Lan là thế nào? Cô ấy không có cả bằng chính quy mà anh
cũng tuyển vào. Lại còn là em gái của cấp dưới An Tín của anh. Phó ban Ân, anh
nói xem. A Tín đã cho anh cái gì?” Cô ta đã biết rồi...
“Lâm tổng giám, cậu ấy không cho
tôi gì cả, nhưng trong kho cần người trung thực, cẩn thận, chịu thương chịu
khó, những người kia tốt nghiệp trường đại học nào đó, từng làm ở công ty nào
đó, người ta có thể làm được bao lâu ở kho hàng chứ? An Lan tuy là em gái An
Tín nhưng phẩm chất hai người họ tôi biết rõ. Lâm tổng có thể thấy đấy, những
người trước đây có ai làm được tốt như chúng tôi...”
“Vậy sao? Thế thì tôi phải cảm ơn
anh rồi. Nhưng anh như thế có gọi là tự tiện làm theo ý mình được không?”
“Lâm tổng, chuyện nhỏ như vậy tôi
nào dám báo cáo lên cho chị? Những việc xử lý được tôi tuyệt đối không làm
phiền đến Lâm tổng giám chị.”
“Ồ... Ân Nhiên gan góc cùng mình,
xem ra đã bị mài hết gai nhọn rồi nhỉ?”
“Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt
mà. Thẳng thắn, năng nổ, thuận ta thì sống, chống ta thì chết, lại không khiến
người khác khinh ghét, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, người làm được đến mức đó
thế gian này chỉ mình Lâm tổng giám.”
“Không khiến người khác khinh
ghét? Anh học được cách đi ngược lại với lương tâm rồi à? Tôi ở công ty lâu như
vậy, ai hận tôi, ghét tôi, không thích tôi, lẽ nào tôi không biết?”
“Nói vậy là Lâm tổng giám cảm
thấy nhiều người không thích mình?”
“Anh...” Cô ta nhẫn nhịn. “Tôi
hôm nay tâm trạng tốt không tính toán với anh. Còn chuyện nữa, tôi bảo anh
chỉnh lý giấy tờ, anh làm thế nào rồi?”
Tôi vội đưa giấy tờ ra: “Mời Lâm
tổng giám xem qua.”
Cô ta nhíu mày: “Nhiều vậy
sao...”
Thì ra chuyện xấu cô ta bảo tôi
đã làm chính là việc tự ý nhận An Lan, còn chuyện chưa làm chính là chưa đối
chiếu xong đống giấy tờ. Tôi thở phào, cũng may tôi làm nhiều chuyện như thế mà
cô ta mới biết được một chút: “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước.”
“Đợi đã !”
Hừ, tôi lại làm gì nữa à?
“Tối nay tôi phải đi tiếp đón vài
khách hàng, anh không phải thần rượu sao, đi cùng tôi.” Lâm Tịch ngẩng lên nói.
Yêu bà đáng chết, xinh đẹp như thế sao lúc nào cũng đeo cái kính già nua thế
kia chứ.
“Giao thiệp như thế không phải là
công việc của ban quan hệ đối ngoại sao? Tôi là thần rượu á, ai bảo vậy...”
“Tôi nghe nói phó ban n nghìn
chén không say, trong tiệc mừng nhậm chức đã uống khiến cho cả bàn tiệc say túy
lúy. Sao, không vui lòng à?”
“Vui, vui lòng...”
Đến nơi, tôi giật mình, mấy người
này rất quen, là bọn đã cho thuốc vào rượu của Lâm Tịch, khiến cô ta thất thân
bởi tôi. Kẻ thù gặp nhau mà Lâm Tịch lại bình thản như không, cứ như chưa từng
quen biết họ vậy.
Người có thù tất báo như Lâm
Tịch, bụng dạ vô cùng thâm thúy, còn gọi tôi đến cùng tiếp đón đám người này,
có lẽ đã nghĩ ra cách báo thù rồi.
Sau khi món ăn được đưa lên, tôi
ăn vài miếng, đặt đũa xuống, miệng ngậm một điếu thuốc, định lấy cái bật lửa
trên bàn, thế mà... có đến ba người phụ nữ cùng thò tay ra lấy. Mấy người kia
chua xót nói: “Anh Ân đây thật được yêu mến quá...”
Ngay Lâm ma nữ cũng giả vờ ho
hắng, trợn mắt nhìn ba nữ đồng nghiệp kia: “Làm gì thế?” Đương nhiên không phải
cô ta cũng giành việc lấy bật lửa, cô ta đang mắng ba nhân viên của mình.
Từ khi ngồi lên cái ghế phó ban
tổng hợp, thường xuyên mặc đồ hiệu hăm hở đi qua đi lại trong công ty, đồng
nghiệp nữ trong công ty cũng liếc mắt đưa tình không ít, làm lãnh đạo thật
thích.
Mấy người kia đến để bàn chuyện
mở cửa hàng độc quyền mới. Xem ra chỉ trong mấy tháng, nhờ vào Ức Vạn họ kiếm
được không ít, định mở cửa hàng mới rồi.
Mấy cô đồng nghiệp kia không
thuộc bộ phận chúng tôi, hình như bên quan hệ đối ngoạ