XtGem Forum catalog
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326222

Bình chọn: 10.00/10/622 lượt.

i. Quan hệ đối ngoại? Tôi

chú ý nhìn lại, quả nhiên có Trần Vũ Hàn. Vừa rồi cô ấy không giành lấy bật

lửa, tôi cũng không để ý là cô ấy cũng ở đây. Nhưng với tính cách đó sao cô ấy

có thể đi tranh giành bật lửa chứ?

Một người nâng ly mời Trần Vũ

Hàn: “Liên kết với Ức Vạn là việc làm đúng đắn nhất trong cuộc đời chúng tôi!

Sản phẩm của Ức Vạn không chỉ có bao bì đẹp, mà chất lượng càng không còn gì để

chê! Slogan của Ức Vạn là: Không chỉ có đẹp... từ mấy vị nữ đồng nghiệp đây là

có thể nhìn ra rồi, ha ha ha...”

Trần Vũ Hàn cười đáp lại, người

đẹp lạnh lùng mắt phượng cười một cái là khiến đàn ông có mặt ở đó ngây ngất,

tôi cũng ngất ngây. Mấy người kia cũng biết Trần Vũ Hàn là người ở ban quan hệ

đối ngoại, lập tức cùng xúm lại mời rượu cô.

Nhưng điều khác biệt lớn nhất của

cô với người khác chính là sự đúng mực, lạnh lùng như băng nhưng lại vô cùng

quyến rũ.

Náo nhiệt một lúc lâu, Lâm ma nữ

ngoắc ngón tay gọi tôi lại, ghé tai tôi nói: “Đi hỏi phục vụ loại thuốc mê lần

trước bọn chúng cho tôi uống.”

“Phục vụ? Phục vụ có sao? Đây là

quán ăn chứ có phải quán rượu đâu...”

“Tôi mặc kệ, mau nghĩ cách kiếm

về đây cho tôi!” Lâm ma nữ nổi giận.

“À... được. Tại sao lại đánh

thuốc họ? Muốn báo thù sao?”

“Gậy ông đập lưng ông. Dám chơi

tôi sao? Tôi phải khiến chúng trả giá đắt!”

Tôi gãi đầu, thứ đó chắc đến quán

bar mới có, không biết hiệu thuốc có bán không. Trần Vũ Hàn tiến lại nói: “Phó

ban Ân, cảm ơn đã giúp tôi.”

“Chuyện nhỏ thôi, không cần khách

sáo.”

Trần Vũ Hàn xuất thân từ nơi đó,

có lẽ cô ấy biết ở đâu bán thứ ấy. Tôi hỏi, thế là cô ấy lấy ra từ trong gót

giày một túi bột nhỏ: “Không màu không mùi, ba phút là có tác dụng, không khác

gì say rượu. Anh muốn đánh thuốc bọn người kia?”

“Ừ, cho chúng say là được.”

Kỹ thuật bỏ thuốc của Trần Vũ Hàn

đúng là xuất quỷ nhập thần, tay nhẹ nhàng xé túi, kẽ tay kẹp một chút bột, cầm

ly rượu lên mời người khác, rồi thình lình cho thuốc vào ngay cốc người ta. Tôi

cũng cầm ly đi mời rượu, nhưng lại bị đối phương đưa ly đã bị Trần Vũ Hàn bỏ

thuốc, làm sao đây, uống không được, không uống cũng không được...

Sau đó tôi vẫn phải uống...

Nhân lúc mấy người kia say bí tỉ,

Lâm ma nữ ném hợp đồng của chúng vào thùng rác, lấy hợp đồng mình đã chuẩn bị

sẵn ký vào, còn lấy con dấu trong túi của người ta ra đóng lên. Hợp đồng mà Lâm

ma nữ chuẩn bị không phải người ta không kiếm được gì mà chỉ kiếm ít hơn. Mấy

tên đó chơi Lâm ma nữ một vố, lần này bị chơi lại, cũng không dám giải quyết

bằng pháp luật, còn nếu khai chiến với tổng bộ thì khác nào cắt đứt đường tiền

tài của mình...

Làm xong xuôi đâu đó. Lâm ma nữ

hài lòng nói với chúng tôi: “Đi thôi.”

Tôi muốn đi, nhưng đã uống phải

cốc có thuốc mê nên chân mềm nhũn. Thứ thuốc này quả nhiên lợi hại, cảm giác

giống hệt say rượu. Chỉ có Trần Vũ Hàn biết tôi say, cô ấy dìu tôi ra ngoài.

Ngửi mùi hương trên cơ thể cô ấy,

cúi xuống thấy gương mặt lạnh băng, nhớ tối hôm đó để khiêu khích Sa Chức mà

tôi đã hôn cô ấy trên đường, tôi không ngại thêm lần nữa đâu...

“Trần Vũ Hàn, công việc ở ban

quan hệ đối ngoại có khiến cô chịu thiệt thòi không?” Tôi hỏi.

“Gọi tôi là Vũ Hàn.” Cô ấy không

trả lời tôi mà hỏi hai câu khác: “Sao anh biết số điện thoại của tôi? Tại sao

anh lại giúp tôi?”

“Để nghĩ xem...” Tôi nên trả lời

thế nào đây? Em đã không trả lời câu hỏi của anh sao anh lại phải trả lời chứ?

“Vũ Hàn, vừa rồi anh thấy trong gót giày của em có nhiều loại thuốc xanh xanh

đỏ đỏ, ngoài thuốc mê ra còn gì nữa?”

Vũ Hàn không nói gì. Lâm ma nữ

bỗng quay lại, nói với Vũ Hàn: “Không ngờ ban quan hệ đối ngoại lại có một nhân

tài thế này, cô tên là gì?”

‘Trần Vũ Hàn.”

“Cái này cho cô.” Cô ta lấy trong

túi ra hai nghìn tệ đưa cho Vũ Hàn.

Trần Vũ Hàn nhận lấy rồi định dìu

tôi đi. Lâm ma nữ lại nói: “Ân Nhiên ở lại, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Lâm ma nữ có chuyện muốn nói với

tôi? Nói chuyện gì? Tình cảm? Tình yêu?

Tôi ra hiệu cho Trần Vũ Hàn cứ đi

trước, cô gái này, chuyện gia đình đã khiến cô ấy trở nên lạnh lùng hay trước

nay cô ấy đều như vậy? Lạnh băng băng, quay người, cúi đầu, bước từng bước rời

đi, thật khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.

Lâm ma nữ giữ tôi lại làm gì? Lẽ

nào vì Vũ Hàn tốt với tôi, hồng nhan ganh ghét?

Cô ta lên chiếc xe tuần dương lục

địa màu đỏ chót của mình, tôi khựng người, cô ta nói: “Lên xe đi!”

Tôi lên xe, nhìn ra xung quanh,

Lâm ma nữ và Sa Chức rất khác nhau. Điểm khác biệt lớn nhất chính là cảm giác

khi ở bên cạnh cô ta, cứ có cảm giác gì đó khiến tôi thấy sợ hãi.

“Tôi nghĩ, tôi không nên đổ hết

lỗi đêm hôm đó lên đầu anh.” Lâm Tịch nói.

“Thôi, chuyện đã qua rồi...” Tôi

nên cảm kích những người đã gây tổn thương cho tôi, là họ đã giúp tôi kiên

cường hơn, giúp tôi trở nên sắc bén. “Dù sao thì chúng ta đối địch bao lâu nay,

hận nhau tận xương tủy, chỉ hận không thể rút xương lột da đối phương. Bỗng

nhiên cô lại hòa bình thế này tôi lại không quen.”

“Tôi nói sẽ hòa bình với anh sao?

Tôi cho anh hay, Ân Nhiên, chuyện này không thể hoàn