
sau lúng túng nói: "Lát
nữa anh còn có việc đúng không? Anh cho em xuống con phố trước mặt là được rồi,
em tự về nhà". Mưa nhỏ hạt dần, thi thoảng vài chiếc taxi trống khách lướt
qua.
Giang
Doãn Chính vẫn trầm mặc, càng nhấn ga mạnh hơn, thoáng chốc đã lướt qua những
ngã tư đan chéo nhau, bỏ xa ánh đèn giao thông nhấp nháy phía sau.
Lúc này
Lâm Nặc càng khẳng định rằng tâm trạng Giang Doãn Chính hôm nay rất tệ.
Cũng
chẳng rõ bao lâu cô mới nghe thấy anh mở miệng, chất giọng trầm khàn, hệt như
trong phòng họp lúc sáng.
Anh
nhìn chăm chăm về phía trước, hỏi: "Lời anh nói hôm đó làm em thấy sợ
ư?".
Cô giật
mình, mím môi: "Đâu có". Lúc đó phần nhiều là kinh ngạc và hoảng
loạn.
"Thế
sao em trốn tránh anh?"
"...
Hả?"
"Anh
lái xe đón em về thì sao nào? Có nhất thiết phải từ chối năm lần bảy lượt
không?", Giang Doãn Chính gần như nổi giận, cho xe tiến vào đường cái dẫn
vào nhà cô, lại cúi đầu khẽ cười nhạt nói: "Còn nữa, ai nói với em cô ấy
là bạn gái anh chứ?".
"...
Không phải thì không phải", cô chợt thấy ấm ức nhưng ngẫm lại, có lẽ vừa
rồi cô tự cho mình thông minh, tự tiện suy đoán, e là trong tiềm thức đã muốn
phủi sạch mối quan hệ với anh mà thôi.
Mãi đến
lúc này, Giang Doãn Chính liếc mắt qua gương chiếu hậu trông thấy Lâm Nặc đang
ngồi một góc, dáng hình nhỏ nhắn, nét mặt có vẻ như rất phiền não, tinh thần
phấn chấn thoải mái mấy ngày trước biến đâu mất thay vào đó là tâm trạng với vô
vàn nỗi niềm tâm sự.
Anh
thầm thở dài, cũng chẳng rõ hôm nay anh làm sao nữa, vừa nãy ở dưới lầu khi Lâm
Nặc mỉm cười từ chối lên xe thì anh đã bắt đầu cáu giận một cách khó hiều.
Thả
lỏng dần chân ga, cho xe tấp vào lề, giọng anh có vẻ hơi mệt mỏi: "Đến
rồi".
Lúc này
Lâm Nặc mới hoàn hồn, hóa ra đã về đến nhà cô.
Trước
khi rời đi, cô không khỏi ngoái đầu lại nhìn, qua tấm kính chắn gió cô loáng
thoáng trông thấy dáng hình lờ mờ trong xe.
Lên lầu
bước vào nhà, vừa lúc bà Lâm bày thức ăn lên bàn, trông thấy Lâm Nặc, bà hơi
ngạc nhiên: "Hôm nay chẳng phải là thứ Bảy ư? Con không đi ăn cùng Từ Chỉ
An á?".
"Anh
ấy bận việc rồi", di động cô vẫn nắm chặt trong tay, lần này còn may không
để quên trên xe Giang Doãn Chính. Cô hỏi: "Bố con đâu hả mẹ?".
Bà Lâm
vừa xới cơm vừa nói: "Bố con bảo về nhà ăn cơm cuối cùng lại gọi điện
thoại về nói có tiệc xã giao không đi không được". Có lẽ vì đã quen rồi,
nên mẹ cô cũng chẳng trách móc gì.
Lâm Nặc
cười khanh khách, chồm người sang: "Mẹ, cưới một người đàn ông thành đạt,
rốt cuộc có hạnh phúc không hả mẹ?".
Nhà có
của ăn của để, chẳng bao giờ biết phiền muộn về tiền bạc nhưng ngay cả dịp cả
nhà cùng ngồi bên nhau ăn một bữa cơm đơn giản cũng chẳng có. Chẳng hiểu sao cô
chợt nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp trên xe Giang Doãn Chính, cho dù họ chẳng
yêu nhau nhưng chắc chắn có quan hệ thân thiết, vậy mà tối nay Giang Doãn Chính
có việc bận, người đẹp đành chịu sự cô đơn lạnh lẽo.
"Nhóc
con, con đang suy nghĩ gì thế hả?", bà Lâm cười giễu, liếc mắt nhìn cô,
cũng chẳng cho là thật.
Lâm Nặc
nhún vai, đưa bát sang, tiếp lời: "Nếu đổi lại là con, khi nào có tiệc
tùng con sẽ đi theo bố chứ ở nhà một mình chán phèo ấy".
"Ờ",
bà Lâm miễn cưỡng đáp, "Để rồi xem bản lĩnh con sau này thế nào, liệu con
có thể ngày ngày làm 'cái đuôi' bám càng Tiểu Từ được không?".
Từ Chỉ
An có thể thành đạt ư? Xem ra trong lòng bà Lâm đã ngầm thừa nhận nhưng Lâm Nặc
lại chẳng để tâm. Vừa rồi anh nhắn tin nói tối nay phải tăng ca, có vẻ cực kỳ
vất vả. Sao cô không hiểu rõ tính cách của anh chứ? Xưa nay anh vẫn kiên cường,
e rằng trong lòng chỉ mong có ngày vượt trội hơn người.
Thế
nhưng, cô thật sự chẳng để tâm vì nếu có thể sống cả đời vui vẻ, bình yên thì
có tài sản bạc tỷ cũng chẳng thể đánh đổi được.
Ăn
xong, Lâm Nặc đi rửa bát. Cửa sổ bếp khẽ hé mở để nước mưa hắt vào, chắc là bà
Lâm quên không đóng lại, cô lấy khăn lau tay rồi khép cửa lại.
Cô sững
sờ, hai giây sau, không kìm được lại mở toang cửa sổ ra, gió đêm cùng nước mưa
thổi vào, nhất thời cô cũng chẳng để ý, chỉ dán mắt nhìn xuống phía dưới.
Nhà cô
ở lầu bảy, chẳng phải cao lắm, liếc nhìn đã trông thấy toàn cảnh phía dưới, vả
lại còn vô cùng rõ ràng.
Xe của
Giang Doãn Chính vẫn đậu dưới nhà, dường như vẫn chưa rời đi. Ngoài trời mưa
tầm tã, đèn đường sáng rực chiếu rọi thân xe đen tuyền bóng loáng, thậm chí còn
trông thấy cần gạt nước mưa đang chậm rãi đung đưa.
Đi
xuống nhà, chiếc xe vẫn ở đó, Lâm Nặc cũng chẳng rõ thế nào, cô cảm thấy nhẹ
nhõm nhưng một giây sau trái tim bất giác giật thót lên.
Ngần
ngừ hồi lâu, cuối cùng cô đi vòng sang giơ tay gõ vào cửa kính.
Giang
Doãn Chính hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ xuống nhà, ngẩng mặt lên kéo cửa kính
xe xuống nhìn cô.
Trông
màn mưa, cô giương chiếc ô đơn độc đứng cạnh cửa xe, đèn đường chiếu lên người
cô, ánh sáng u ám mờ ảo, chẳng thể che giấu được nỗi hoài nghi hiện trên gương
mặt.
"Sao
anh vẫn chưa đi?"
Giang
Doãn Chính khẽ nhíu mày, lặng im, người ngả về phía trước rồi lại tựa ra sau.
Lâm Nặc
ngắm nh