Insane
Nơi Cuối Con Đường

Nơi Cuối Con Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322505

Bình chọn: 8.00/10/250 lượt.

tiếp theo sẽ làm rõ

những dự cảm mơ hồ trong lòng, thế nhưng trực giác lại mách bảo cô lập tức rời

khỏi đây mới là thượng sách.

Giang

Doãn Chính im lặng nhìn cô, mãi đến khi cánh tay cô đặt trên cửa xe, anh mới

hỏi: "Làm bạn gái của anh rất mất mặt sao?".

Lâm Nặc

sững người, thề có Trời rõ ràng cô không có ý đó.

Giang

Doãn Chính lại nói tiếp: "Nói không chừng anh muốn để bọn họ hiểu lầm thì

sao?".

Khi anh

nói những lời này gương mặt vẫn lãnh đạm, không trịnh trọng nhưng cũng chẳng có

chút bỡn cợt nào.

Dưới ánh

đèn mờ ảo trong khoang xe, nửa gương mặt anh ẩn trong bóng tối, nhưng không

hiểu vì sao, Lâm Nặc chỉ cảm thấy đôi mắt đó sáng vô cùng.

Cô khẽ

há miệng một lúc sau mới "Hả" một tiếng, Giang Doãn Chính im lặng, vô

cùng nhẫn nại chờ đợi câu trả lời của cô.

Lặng

ngắm biểu cảm của anh, hồi sau cô mới nói: "Em không hiểu rõ ý của

anh", rồi quay đi không nhìn anh nữa.

Ánh đèn

leo lét tỏa ra trong khu phố, từ trong xe nhìn ra, là cả màn đêm tĩnh mịch.

Giữa

đêm hè, ngoài kia vẫn oi bức thế nhưng lúc này Lâm Nặc lại tình nguyện được

bước ra khỏi xe. Cô khẽ nắm chặt tay, cả ngón tay cũng hơi lành lạnh.

Rất lâu

sau mới nghe thấy Giang Doãn Chính khẽ cười, cô vẫn cụp mắt xuống tuy không

trông thấy nét mặt anh nhưng cũng cảm nhận được nụ cười gần như lạnh nhạt, châm

biếm của anh.

Anh

biết rõ mà. Thật ra trong lòng họ đều đã rõ cả, cũng chẳng phải còn trẻ con

không hiểu chuyện, việc đã đến nước này chỉ trừ có kẻ ngốc mới không hiểu, chứ

không sao cô lại không rõ ý anh cơ chứ?

Thế

nhưng, lúc này đây, cô chỉ muốn làm con đà điểu. Cũng bởi mọi việc đến quá đột

ngột ngay cả thời gian chuẩn bị cũng chẳng có.

"Anh

biết, em đã có bạn trai rồi", Giang Doãn Chính ngồi thẳng người lên, chăm

chú nhìn con đường tăm tối trước mặt, hờ hững nói: "Thế nhưng, anh chẳng

thấy có trở ngại gì cả!".

"Anh

có cảm tình với em, có lẽ sau đó anh còn muốn theo đuổi em nữa. Chỉ đơn giản

thế thôi!" Ngón tay thon dài của anh nắm hờ trên vô lăng, tâm trạng tĩnh

lặng, hệt như giọng nói cùng ngữ điệu của anh: "Từ Chỉ An có tồn tại hay

không vốn chẳng liên quan đến việc này!".

Lâm Nặc

không nhớ rõ mình lên lầu như thế nào, chỉ cảm thấy ánh mắt sau lưng mình, ánh

mắt sáng trong ấy như đang truy đuổi cô.

Về đến

nhà cô cũng không chào hỏi bố mẹ liền chạy về phòng, nặng nề ngồi lên giường.

Trái

tim cô vẫn đang đập rất mạnh, chẳng phân biệt nổi cảm xúc của mình.

Trong

công ty Giang Doãn Chính trầm lặng điềm tĩnh, ngoài công ty anh dịu dàng thoải

mái, cô cứ ngỡ rằng đó là toàn bộ con người thật của anh. Thế nhưng đến hôm nay

cô mới biết hóa ra còn một dáng vẻ khác của anh mà cô chưa từng thấy.

Đúng

như những gì anh nói, tất cả không phải là trở ngại, thậm chí cả Từ Chỉ An,

người bạn trai suốt mấy năm của cô, e rằng trong con mắt của anh cũng tựa như

không khí trong suốt mà thôi.

Anh nói

muốn theo đuổi cô liền bày tỏ ngay trên xe, tùy tiện nói ra dường như đó là lẽ

đương nhiên.

Lâm Nặc

không hiểu làm sao mà sự việc lại phát triển đến mức này?

Làm bạn

bè, cùng nhau đi dùng cơm, thi thoảng đi nhờ xe anh, cùng nói cười, chẳng có gì

ràng buộc nhau. Như lời Hứa Tư Tư nói, Giang Doãn Chính là chàng trai độc thân

hội đủ tiêu chuẩn năm sao. Còn cô, chẳng qua chỉ là cô bé ngây ngô mới bước vào

đời, vả lại còn có bạn trai.

Sao anh

lại thích cô chứ? Thậm chí, lúc nãy còn nói dứt khoát, thẳng thắn như vậy thật

khiến người khác không kịp trở tay.

Trong

một lúc, có quá nhiều thứ ập tới làm não bộ trở nên hỗn loạn. Còn vì sao mới

gặp nhau một lần mà Giang Doãn Chính đã biết tên của Từ Chỉ An, lúc này Lâm Nặc

cũng chẳng có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa.

Ngày

hôm sau cô đi làm với đôi mắt gấu trúc, đồng nghiệp trông thấy liền nói đùa:

"Tối qua hú hí ở đâu thế?".

Lâm Nặc

đành cười trừ, nói: "Đi làm kẻ trộm!".

Duy chỉ

có Đinh Tiểu Quân đang tưới hoa quay sang nhìn cô, mắt lóe lên ánh nhìn phức

tạp rồi vụt biến mất.

Vừa kịp

lúc Lâm Nặc trông thấy, ánh mắt hai người giao nhau. Khi cô sững người lại thì

Đinh Tiểu Quân nhanh chóng mang bình nước đi ra.

Suy

bụng ta ra bụng người!

Một cơn

giận vô cớ trào lên, Lâm Nặc ném xấp tài liệu lên bàn, ngồi vào ghế, trợn mắt

nhìn về hướng người đã đi xa.

Cũng

may công ty rộng lớn, phòng Hành chính và phòng Tổng giám đốc không bố trí

chung một tầng lầu, nếu như không có lý do gì đặc biệt hoặc cố ý sắp xếp thì

bình thường chẳng thể gặp được Giang Doãn Chính. Vì lẽ đó mà Lâm Nặc không biết

liệu bản thân mình có nên thở phào nhẹ nhõm không.

Cũng

chẳng phải sợ hãi gì mà chỉ là không biết nên đối mặt thế nào. Trước đây ở

trường học, cũng có người theo đuổi cô, lẽ đương nhiên cô cũng chẳng ngây thơ

đến mức lôi họ ra so sánh với anh.

Thế

nhưng, những lúc rảnh rỗi, các nữ đồng nghiệp vẫn thường nhắc đến Giang Doãn

Chính, khiến Lâm Nặc không khỏi nhớ đến dáng hình anh, thân hình dỏng cao, đôi

mắt sâu đen lấp lánh tựa như vì sao trong màn đêm.

Tối đó

anh nói: "Anh có cảm tình với em...", với vẻ lãnh đạm. Cách bày tỏ

tình cảm bình tĩnh, tự nh