
Lâm Nặc
hai mươi mốt tuổi, sau khi trải qua cuộc đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn lựa
chọn bỏ thi nghiên cứu sinh, kiên quyết gia nhập vào công cuộc tìm kiếm việc
làm.
Với
hành động này của cô, gia đình ai nấy đều cảm thấy khó hiểu và không mấy tán
đồng nhưng chẳng còn cách nào khác, cô con
gái duy nhất của nhà họ Lâm, tuy rằng trước giờ luôn ngoan ngoãn vâng lời nhưng
trước sau vẫn có chủ kiến của mình, đã quyết định việc gì thì chẳng thể lay
chuyển được.
May
thay, các bậc phụ huynh nhà họ Lâm xưa nay tư tưởng luôn tiến bộ, khuyên bảo
một hồi không có kết quả, ông Lâm đành nói: “Thì thôi vậy, tương lai của mình,
bản thân con phải tự nắm bắt lấy, bố hy vọng sau này con sẽ không hối hận”.
Làm sao
Lâm Nặc không hiểu tầm quan trọng của học vấn chứ nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu:
“Con biết mà!”.
Khi kỳ
nghỉ hè kết thúc trở lại trường đại học, cô đi tìm Từ Chỉ An, đăng ký tên dưới
ký túc xá rồi chạy lên lầu năm, gõ cửa phòng 512.
Thở hổn
hển, cô tựa người vào cửa, trán lấm tấm mồ hôi, mắt sáng long lanh. Từ Chỉ An
đang ngồi trước bàn đọc sách, quay đầu lại nhìn cô tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, nhướn
đôi mắt đẹp, hỏi: “Em về bao giờ vậy?”.
“Vừa về
đến.”
“Sao
không báo để anh đón em?”.
“Hành
lý cũng chẳng nhiều!” Cô không để tâm phẩy tay bước qua, khẽ mỉm cười: “Em
không thi nghiên cứu sinh nữa!”.
Từ Chỉ
An kéo tay cô theo thói quen: “Hả? Bố mẹ em đồng ý rồi sao?”.
“Vâng,
tuy vậy nhưng thuyết phục họ cũng tốn khá nhiều công sức”.
“Vẫn là
cực cho em quá!”, anh cười với cô.
Cô bĩu
môi, thầm nghĩ: Em làm thế là vì cái gì chứ, đến giờ anh vẫn chưa hiểu ư? Tuy
thế ngoài miệng không nói gì thêm nữa, khẽ chau mày, xoa bụng xuýt xoa nói:
“Đói bụng quá, anh mời em đi ăn nhé!”.
“Không
thành vấn đề”, Từ Chỉ An tắt màn hình vi tính kéo cô ra khỏi ký túc xá.
Anh
thoải mái khoác vai cô, hai người cao ráo mảnh khảnh, diện mạo xuất chúng, tay
trong tay sánh bước bên nhau, phong cảnh trong khuôn viên trường thật khiến
người ta ngắm nhìn vui sướng đến thỏa lòng.
Từ Chỉ
An đứng xếp hàng mua cơm, Lâm Nặc chiếm một chiếc bàn, đưa mắt nhìn anh. Trong
hàng người, anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần bò hơi bạc màu nhưng anh
là như thế. Dáng cao dong dỏng, đôi môi mím lại thấp thoáng nét cao ngạo, đứng
trong hàng người dù chỉ lộ ra nửa gương mặt cũng đủ nhận ra sự vượt trội hơn
hẳn.
Thảo
nào bao nhiêu người ngưỡng mộ cô, nhiều người cho rằng cô và anh thật sự là cặp
tình nhân xứng đôi nhất trong trường.
“Ngây
người ra làm gì vậy? Chẳng phải em bảo đói sao?”, Từ Chỉ An bưng phần cơm trở
ra trông thấy Lâm Nặc đang thẫn thờ.
“Món
thịt kho tiêu này, sao ít vậy?”, Lâm Nặc cầm đũa lên, lầm bầm nói, “Kỳ nghỉ hè
vừa trôi qua, chẳng thấy có chút tiến bộ gì cả, lại còn món sườn non này nữa,
chỉ có hai miếng, thật là keo kiệt quá mức rồi!”.
Cô là
một ví dụ điển hình của tư tưởng “không thịt chẳng thấy vui”. Tuy đói bụng
nhưng lúc này cũng không khỏi cụt hứng. Từ Chỉ An vốn đã cầm bát đũa lên, bắt
gặp vẻ mặt ảm đạm của cô bất giác anh lôi phiếu ăn ra, nói: “Hay là, anh đi lấy
thêm hai phần nữa nhé?”, nói đoạn anh đứng dậy.
Lâm Nặc
vội ngăn lại: “Thôi, đừng lãng phí”. Cô lắc đầu mỉm cười, nói: “Ở nhà em ăn
uống ngon quá, nhất thời không quen ấy mà!”.
Cô cúi
đầu ăn cơm, Từ Chỉ An mân mê phiếu ăn hồi lâu rồi cất vào túi áo.
Tối
đến, bạn bè chung phòng hỏi: “Lâm Nặc, cậu thực sự không định thi nghiên cứu
sinh à?”.
“Ừ.”
“Thế
nhưng thành tích học tập của cậu khá vậy, không học tiếp không thấy tiếc sao?”.
Cô chải
đầu, mỉm cười, “Chẳng sao cả, dù gì tớ cũng thuộc loại người không có chí lớn,
không định là nữ tiến sĩ gì đó đâu”.
Một bạn
nữ khác chêm vào: “Đúng rồi, đúng rồi, lý tưởng cuối cùng của cậu là được cùng
chồng dạy dỗ con cái mà!”.
Mọi
người đều tỏ vẻ nuối tiếc, Lâm Nặc đã quen chẳng còn lấy làm lạ nữa cũng không
màng để tâm đến họ.
Ai có
thể hạ thấp lý tưởng cùng ước mơ chứ? Cho dù trong thời đại hiện nay, thời kỳ
mà phụ nữ vùng lên này cô vẫn có quyền lựa chọn trở thành người phụ nữ truyền
thống an phận thủ thường sống bên người mình yêu, ít ra thì hoàn cảnh cô hiện
tại chẳng phải là việc khiến người khác cảm thấy rất mãn nguyện đó sao.
Cả kỳ
nghỉ không gặp nhau, sáu cô gái tụ tập lại trò chuyện đủ mọi chủ đề. Lâm Nặc
nằm trên giường chốc chốc lại nói thêm vào dăm ba câu, chiếc quạt phả ra gió
mang hơi nóng, vi vu thổi nhẹ những lọn tóc tơ.
Năm nay
thành phố có xu hướng biến thành lò lửa, buổi đêm tháng Chín mà không khí vẫn
nóng bức không chịu nổi.
Sau
cùng chẳng rõ thế nào mà chủ đề trò chuyện xoay một vòng lại trở về bên cô.
Lý
Mộng ngồi dưới giường đột nhiên hỏi: “Từ Chỉ An kiếm việc làm thế nào rồi?”.
Lâm Nặc
thuận miệng đáp: “Làm gì mà nhanh như thế chứ, mới có mấy tháng thôi mà. Mùa
tuyển dụng chẳng phải đến qua tháng Mười một mới bắt đầu sao?”.
Hứa Tư
Tư ở giường đối diện, nói: “Không đâu! Sao tớ nghe nói anh ta đã trúng tuyển
vào một công ty lại còn thực tập ở đó rồi mà!”.
Lâm Nặc
nghe xong, ngẩn người, “Anh ấy chẳng nói gì với tớ cả