
nhưng cũng chỉ trong tích tắc, sau đó thì ai nấy đều rời
đi. Tuy khó tránh khỏi kinh ngạc nhưng chuyện sếp và nhân viên có quan hệ riêng
tư, sao đến lượt cấp dưới như họ bàn luận chứ?
Nhân
viên bảo vệ nhà hàng đứng nghiêm trang hai bên, ánh đèn hắt lên bộ đồng phục
của họ khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái mà vẫn nghiêm túc, kính cẩn.
Lâm Nặc tiến từng bước về phía trước, nhìn những đường nét trơn bóng tuyệt đẹp
của chiếc xe màu đen tuyền, chợt cảm thấy dường như Giang Doãn Chính cũng như
vậy.
Lúc này
Tiểu Từ bước đến hỏi: "Giang Tổng, hay là để tôi lái xe?".
Giang
Doãn Chính nhìn cậu ta: "Chẳng phải nhà cậu ở gần đây sao? Không cần phải
đi một vòng thế đâu, về nhà sớm đi".
"Nhưng
mà...", Tiểu Từ vẫn hơi lưỡng lự nhưng Giang Doãn Chính lại nói,
"Được rồi, tôi không sao, hôm nay cũng chẳng uống bao nhiêu".
Mãi đến
khi xe chạy vào đường vành đai hai, Lâm Nặc không kìm được nói: "Anh Từ
thật là tốt bụng".
Trước
đó Giang Doãn Chính vẫn chẳng nói gì, lúc này tay đặt trên vô lăng, thuận miệng
hỏi: "Sao lại nói vậy?", mắt vẫn chăm chú nhìn phía trước.
"Ồ...
rất có trách nhiệm mà!" Lâm Nặc suy nghĩ một lát rồi nói: "Tửu lượng
cũng khá. Em thấy tối nay anh ta uống nhiều nhất nhưng vẫn rất tỉnh táo, nhà
ngay gần đây nhưng vẫn muốn lái xe đưa anh về. Có trợ lý như vậy, chẳng lẽ
không tốt ư?".
Giang
Doãn Chính cười nhạt: "Tiểu Từ rất tốt".
Từ cầu
vượt nhìn xuống, phía dưới là một dải đèn sáng rực, cuộc sống đô thị lúc này
mới bắt đầu.
Điều
hòa mát lạnh, Giang Doãn Chính đưa tay vặn nhỏ lại, một hồi sau đột nhiên hỏi:
"Tối nau đã ăn no chưa?", vừa giảm tốc độ vừa đi sát vào lề đường.
Lâm
Nặc gật đầu, cười phá lên: "Cũng tạm, cả bàn chắc có mình em là ăn nhiều
nhất".
"Ồ,
em cũng khá thông minh đấy", hiển nhiên, anh đã để ý thấy bộ dạng cắm đầu
cắm cổ ăn của cô.
Lúc
này, Lâm Nặc lại cảm thấy có chút ái ngại, hỏi ngược lại: "Còn anh? Em
thấy các anh cứ uống, chẳng ăn bao nhiêu."
Giang
Doãn Chính liếc nhìn cô một cái, mỉm cười: "Vậy thì, bây giờ đi ăn khuya
với anh nhé?". Quán ăn vỉa hè lớn nhất thành phố đã ở ngay trước mắt, qua
cửa xe có thể trông thấy quán kinh doanh rất phát đạt.
Thật ra
gọi là ăn khuya, cô và Giang Doãn Chính cũng chẳng ăn được gì nhiều, lúc thanh
toán đồ ăn vẫn còn thừa rất nhiều. Rõ ràng là anh để nghị nhưng khi các món ăn
được dọn lên thì số lần đụng đũa của anh còn ít hơn cả cô.
Thanh
toán xong, lúc đi lấy xe bỗng có người gọi phía sau: "Doãn Chính!".
Họ quay
đầu lại thì thấy có năm sáu người vừa từ cầu thang bước xuống, tiến đến phía
mình.
Ba
nam hai nữ, quần áo sang trọng chỉnh tề. Trong số đó, người đàn ông trẻ tuổi
nhất không dẫn theo bạn gái cười nói: "Lúc nãy nhìn dáng đã thấy giống
rồi, tôi còn nói với Tư Viễn hẹn cậu tụ tập mà cậu bảo không có thời gian kết
quả là bị bọn tôi tóm rồi nhé!". Sau đó cậu ta nhìn Lâm Nặc cười:
"Xem ra là vì có hẹn với giai nhân! Bạn gái cậu à? Trông xinh nhỉ!".
Tuy là
đang ở trong bóng tôi, nhưng ánh mắt của đối phương cứ nhìn chằm chằm vào cô,
giọng điệu cùng vẻ mặt rõ ràng là công tử ăn chơi, Lâm Nặc không khỏi bối rối,
lại nghe Giang Doãn Chính giới thiệu đơn giãn: "Đây là Lâm Nặc”, cũng
chẳng hề có ý phản bác cả.
Đối
phương đưa tay ra trước mặt Lâm Nặc, cử chỉ vô cùng nho nhã: "Cô Lâm, hân
hạnh được làm quen, tôi là Trình Tử Phi, bạn thời đại học của Doãn Chính".
Trong
tình huống kỳ lạ này Lâm Nặc đành phải đưa tay ra bắt. Sau đó hai người đàn ông
còn lại tự giới thiệu đều là bạn của Giang Doãn Chính vả lại có thể nhận thấy
mối quan hệ của bọn họ rất tốt.
Mấy
người họ đứng ngoài đường nói chuyện phiếm dăm ba câu, hai cô bạn gái đi theo
rất dịu dàng, ngoan ngoãn đứng bên cạnh, gương mặt trang điểm sắc sảo hài hòa,
nghe bạn trai trò chuyện cũng chỉ im lặng khẽ mỉm cười.
Lúc
chia tay, Trình Tự Phi vội nói: "Bữa khác cùng nhau ra ngoài dùng
cơm", còn liếc Lâm Nặc, mỉm cười đầy ẩn ý.
Giang
Doãn Chính nhận lời, tạm biệt họ rồi quay người đưa tay ôm eo Lâm Nặc.
Khi tay
anh chạm vào eo của cô, Lâm Nặc bất giác nghiêng đầu nhìn anh, thế nhưng dường
như chỉ là động tác vô tình, không đến hai giây anh liền bỏ tay xuống cùng sánh
vai tiến đến chỗ đỗ xe.
Không
khí suốt đoạn đường vẫn bình thường nhưng trong lòng Lâm Nặc bắt đầu cảm thấy
là lạ. Cuối cùng, không kìm nén được, cô mỉm cười hỏi: "Cái anh chàng
Trình Tử Phi kia chắc không hiểu lầm rằng em là bạn gái của anh đấy chứ?".
Xe vừa
lái đến dưới lầu nhà cô và dừng lại, Giang Doãn Chính nghiêng đầu nhìn cô. Đôi
mắt long lanh ấy chứa đựng những cảm xúc phức tạp.
Khoảnh
khắc này, trái tim Lâm Nặc đập thình thịch.
Trong
màn đêm, giữa một khoảng không gian thật hẹp, anh lại nhìn cô không chớp mắt,
nếu nói cô không cảm thấy ngại ngùng thì là lừa gạt người khác, huống hồ đối
tượng lại là Giang Doãn Chính trẻ tuổi, đẹp trai, thành đạt trên cơ thể lan tỏa
ra hương thảo mộc nhè nhẹ.
Lâm Nặc
khẽ ho một tiếng, xoay người nhấc lấy chiếc túi xách ở hàng ghế sau rồi nói:
"Em về đây, chúc ngủ ngon". Có lẽ khoảnh khắc