Teya Salat
Nơi Cuối Con Đường

Nơi Cuối Con Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322482

Bình chọn: 7.00/10/248 lượt.

goái đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng dáng cao gầy, cảm thấy hơi

lạ bởi lúc nãy cô cứ ngỡ hai người họ sẽ đi cùng thang máy.

Cũng

buổi sáng đó, khi Lâm Nặc đang bận rộn những việc lặt vặt như thường lệ thì Thư

ký Trương mở một bên ván cửa sậm màu, bê một tập tài liệu sải bước đến chiếc

bàn rộng lớn.

Giang

Doãn Chính vẫn tư thế cũ, ngồi quay mặt ra cửa sổ điện thoại, trên tấm kính

trong suốt lờ mờ phản chiếu bóng dáng anh. Thân hình mảnh khảnh bất động, giọng

nói trầm trầm khác thường.

Thư ký

Trương sắp xếp từng tập tài liệu, tay còn cầm bảng điện tử ghi chép các sự việc

cần phải báo cáo toan xoay người bỏ đi.

Cô vừa

bước đến cửa thì sau lưng vang lên tiếng "bộp" giòn tan, xoay người

lại liền thấy chiếc điện thoại màu đen đã bị chủ nhân của nó ném lên bàn.

Thư kí

Trương ngây người.

Tất cả

thư ký trong phòng Thư ký, kể cả cô, người làm lâu năm nhất, đã theo Giang Doãn

Chính ba năm trời, nhất cử nhất động của anh, thậm chí mỗi tư thái, mỗi biểu

cảm đơn giản nhất bao hàm những suy nghĩ gì, cô đều nắm rõ cả. Như lúc này đây,

nhìn thấy sắc mặt trầm tư của Giang Doãn Chính đứng bên mép bàn, khóe mắt lộ vẻ

lạnh lùng liếc nhìn chiếc điện thoại vô tri vô giác, căn bản cô đã phần nào nắm

bắt được tâm tình của anh.

Vì thế

mà tuy là sắc mặt vẫn bình tĩnh điềm đạm như nước nhưng giọng điệu mà cô cất

lên vô cùng thận trọng: "Giang Tổng, anh còn điều gì căn dặn nữa

không?".

Giang

Doãn Chính liếc cô một cái rồi lại trầm mặc hồi lâu.

Thật

ra, thời gian chưa đến mười giây, không gian vô cùng rộng lớn nhưng cô lại cảm

thấy không tự nhiên dường như áp suất không khí hạ thấp lan tỏa trong phòng

khiến người ta nghẹt thở.

Rất lâu

sau Giang Doãn Chính mới ngồi vào bàn, cô nghe thấy anh nói: "Cuộc họp lúc

chín giờ năm mươi hoãn lại, hủy các cuộc hẹn buổi chiều".

Cô vừa

nghe vừa cầm bút ghi lại trên bảng điện tử, chau mày nói, "Thế

nhưng...", giọng yếu ớt vì cô biết rõ chẳng gì có thể thay đổi quyết định

của anh.

Quả

nhiên, Giang Doãn Chính không để ý gì đến câu nói của cô, với tay lấy chiếc

chìa khóa trên bàn vừa đi ra ngoài vừa nói: "Nói Tiểu Từ chiều nay gọi

điện thoại cho tôi".

"Mấy

giờ ạ?", cô vội vã hỏi với theo.

"Cô

cứ thông báo là được, anh ta biết giờ giấc."

Cửa

thang máy mở ra rồi đóng lại, cả phòng Thư ký nhìn nhau.

Sau một

hồi, có người hỏi: "Chị Trương, tâm trạng Giang Tổng hôm nay không tốt

à?".

Thư ký

Trương nghiêm mặt, chỉ tay đáp: "Nói ít làm nhiều đi".



Xe chạy

một mạch đến bờ sông.

Giữa

trưa hè nắng chói chang, tuy ở bờ sông nhưng ngay cả một làn gió nhẹ cũng không

có.

Giang

Doãn Chính hạ cửa sổ xe xuống một chút, châm một điếu thuốc, thật ra anh chẳng

muốn hút nhưng vì thói quen cần nó để bình tĩnh lại. Điếu thuốc vừa hút được

phân nửa, chuông điện thoại vang lên như đang thúc giục.

Trước

đây, chiếc điện thoại di động này vẫn nằm im lìm trên bàn làm việc, giờ thì nó

đang reo vang, là chiếc thường ngày anh vẫn dùng, chẳng có mấy người biết số.

Anh

liếc nhìn một cái, rốt cuộc vẫn nhận điện thoại.

Đầu dây

bên kia vọng lại chuỗi âm thanh đứt đoạn, giọng điệu vẫn rất tùy tiện:

"Anh ba, anh đang bận gì vậy?".

Giang

Doãn Chính gạt tàn thuốc, mặt không biểu cảm nhìn đăm đăm về quảng trường không

bóng người trước mặt: "Có gì cứ nói đi".

"Lúc

nãy anh nói gì trong điện thoại mà ông nội không vui vậy? Hiện giờ em phụng

mệnh ông báo lại cho anh, ngày kia mọi người về nước".

Giang

Doãn Chính khẽ cười nhạt, chẳng ngờ hiệu quả lại cao đến vậy!

"À,

đúng rồi, ngoài anh hai và em ra, ông còn dẫn một người nữa về cùng...",

cậu út nhà họ Giang ái ngại vừa cười vừa nói, chỉ là lời còn chưa dứt điện

thoại đã bị ngắt.

Giang

Doãn Chính ném điện thoại sang một bên, khởi động xe phóng vút trên đường cái

dưới ánh mặt trời chói chang.

Buổi

chiều lúc tan ca, Lâm Nặc đang thu dọn đồ đạc thì bị Giám đốc Lý gọi lại.

"Tiểu

Lâm, cả Tiểu Đình, Tiểu Trì nữa, mấy người tối nay có việc gì không?",

Giám đốc Lý mở cửa bước vào hỏi, mấy gương mặt bị chỉ nhìn nhau một hồi rồi

đồng loạt lắc đầu.

"Vậy

thì tốt. Buổi tối đi ăn cơm với tôi."

Lâm Nặc

cười nói: "Giám đốc mời à?".

Giấm

đốc Lý cầm lấy chìa khóa xe, xoay người lại đính chính: "Công ty

mời".

Phải

biết rằng trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả.

Đi được

nửa đường thì nghe Giám đốc Lý nói sơ qua tình hình, Lâm Nặc đến cả tâm trí

chạy trốn cũng chẳng có, khổ sở ngồi giữa băng ghế sau, bị kẹp giữa người bên

trái kẻ bên phải, với không tới cánh cửa xe.

Liếc

nhìn gương mặt của Đinh Tiểu Quân, cô chẳng nhận ra điều gì khác thường, Lâm

Nặc đành kêu gào thảm thiết trong lòng.

Khi đến

phòng bao trong nhà hàng thì khách mời đều đã đến, Giám đốc Lý vẫn nửa đùa nửa

thật nói: "Tối nay trông đợi vào biểu hiện của mọi người, lát nữa hãy

tranh thủ hạ gục hết toàn bộ nhé!".

Trì

Nhuệ tính tình vốn cởi mở lúc này nghe rồi chẳng mảy may để tâm ngược lại còn

tỏ ra đầy tự tin. Đinh Tiểu Quân vẫn chẳng biểu hiện gì, duy chỉ có Lâm Nặc là

đứng ngồi không yên, nhoẻn miệng cười vội vàng lắc đầu: "Em