
mua sắm.
Mãi đến
giữa trưa ngồi trong cửa hàng KFC nhìn thấy món quà đặt trước mặt cô mới hoàng
hồn, kinh ngạc.
"Tặng
em sao?", tuy hỏi vậy nhưng cô đã đưa tay mở hộp ra.
Một mặt
ngọc trong suốt nằm trên miếng lót nhung mịn màng.
Lâm Nặc
không nhận ra được là loại đá gì nhưng thực sự rất đẹp. Cô nhấc sợi dây màu
hồng lên, mặt đá hình giọt nước to bằng ngón tay cái, ánh mặt trời dường như có
thể chiếu xuyên qua, tỏa ánh sáng nhàn nhạt.
Từ Chỉ
An không hỏi cô thích hay không vì chỉ nhìn gương mặt tươi cười của Lâm Nặc là
anh đã có đáp án.
Anh đưa
tay giúp cô đeo vào cổ.
Giữa
trưa hè, Lâm Nặc mặc một chiếc áo cổ khoét sâu, làn da trước ngực trắng nõn nà
mịn màng như được tôn lên cùng với mặt đá, đem lại một cảm giác tươi mát quyến
rũ động lòng người không gì bằng.
Trên
thành ly giấy coca cola là những hạt nước nhỏ li ti, ngoài cửa sổ nắng gắt như
đổ lửa, còn tâm trạng của Lâm Nặc giờ đây rạng rỡ chẳng kém gì ánh nắng mặt
trời.
"Sao
đột nhiên lại tặng quà cho em?"
"Cái
này không cần phải có lý do", Từ Chỉ An nói ngược lại.
Thật ra
là vì tiền lương mấy tháng trước đều đã đem về nhà đưa cho bố mẹ nhưng với Lâm
Nặc trong lòng anh vốn vẫn cảm thấy áy náy, hiện giờ rốt cuộc cũng dành dụm
được một số tiền nên anh đã mua mặt trang sức mà mình lựa chọn từ trước.
Bây giờ
nghe cô hỏi vậy nhất thời cũng không biết giải thích thế nào cho phải.
Cũng
may Lâm Nặc vốn không thích truy hỏi ngọn ngành, thấy anh không chịu trả lời
cũng nhanh chóng cho qua chuyện. Ăn xong cô liền kéo anh vào ngay một cửa hàng
mua sắm gần đó.
"Lại,
lại đây, có qua có lại", cô nhất thời hưng chí, kéo anh đến trước quầy.
Xung
quanh hương thơm ngào ngạt, những chiếc lọ nhỏ tỏa ánh sáng lung linh khác
thường dưới ngọn đèn.
Ngay
lập tức nhân viên bán hàng đon đả tiến lại, Từ Chỉ An bất giác hỏi: "Em
muốn mua nước hoa à?".
"Vâng",
cô cầm lọ nước hoa đưa lên mũi ngửi thử, "Nhưng là mua cho anh cơ".
"Anh
ấy à?" Từ Chỉ An dở khóc dở cười, "Anh là đàn ông con trai, dùng nước
hoa làm gì? ". Anh giơ tay toan kéo cô rời đi.
Lúc này
nhân viên bán hàng cất lời, cười híp mắt đính chính: "Câu này không hoàn
toàn chính xác. Nước hoa cũng không chỉ sáng tạo riêng cho phái nữ, nếu không ở
chỗ chúng tôi sao lại có nhiều loại nước hoa nhãn hiệu quốc tế dành cho nam
giới chứ? Nói ra thì, hiện nay rất nhiều người là nam giới lựa chọn cho mình
loại nước hoa phù hợp để góp phần làm tăng sức quyến rũ của bản thân, đó cũng
là biểu tượng theo đuổi chất lượng của cuộc sống...".
Từ Chỉ
An im lặng lắng nghe, nhất thời không tiện rời đi và cũng chẳng có biểu hiện
gì.
Lâm Nặc
lại vô cùng phối hợp gật gù liên tục, nhìn anh chăm chú bộ dạng rất tán đồng,
cố gắng thuyết phục, "Thật ra em định mua tặng anh một lọ từ lâu rồi. Em
cảm thấy có chút mùi hương cũng hay, nhất định rất hợp với anh", nói rồi
cô quay sang nhân viên bán hàng: "Có loại nào mùi giống mùi cỏ... hoặc là
mùi hương thảo mộc...".
Từ Chỉ
An đứng cạnh nhìn Lâm Nặc đưa từng chiếc giấy thơm lên ngửi hơi mất kiên nhẫn,
cuối cùng anh bật cười nói: "Ngày trước ở trường em rất mộc mạc giản dị,
sao mới đi làm vài ngày mà ngay cả tư tưởng suy nghĩ của anh cũng bị em thay
đổi rồi? Vả lại xem ra em cũng có dáng nghiên cứu nước hoa nam giới lắm".
Lâm Nặc
ngẩn người trong giây lát, thuận miệng nói: "À, có đồng nghiệp đang dùng
loại này, em thấy cũng thơm". Thật ra chính là Giang Doãn Chính. Chính là
hương thảo mộc trong tiết hè cô ngửi thấy trên cơ thể của anh.
Nhàn
nhạt nhưng lại khiến người ta thấy khó quên.
Sau khi
tiếp xúc với anh cô mới biết hóa ra những người đàn ông thành đạt trên thế gian
này dáng vẻ đều như vậy cả.
Liệu có
phải bản thân cô cũng mong muốn Từ Chỉ An trở thành con người như vậy?
Cuối
cùng vẫn chẳng thay đổi được ý định Lâm Nặc, Từ Chỉ An chẳng biết nên làm thế
nào đành nhận món quà vốn dĩ mình không muốn nhận.
Lúc đầu
Lâm Nặc sợ anh không đồng ý để cô thanh toán, đành nói: "Dù gì sinh nhật
của anh cũng sắp đến rồi, cứ coi như là quà sinh nhật đi vậy", khiến anh
chẳng tài nào chối từ được.
Ngay
hôm sau đi làm, cô gặp ngày Giang Doãn Chính ở cửa chờ thang máy. Vì chỉ có hai
người họ, Lâm Nặc ngẩng đầu mỉm cười chào, mặt trang sức bằng ngọc màu trắng
vân đục đeo trên cổ áp chặt vào da.
Giang
Doãn Chính dừng bước, khẽ cụp mắt xuống, tỉnh bơ khen ngợi: "Mặt ngọc đẹp
quá!".
"Cảm
ơn anh, hôm qua em được bạn tặng", Lâm Nặc mỉm cười vô cùng ngọt ngào.
Nụ cười
đó rơi vào mắt người bên cạnh đã rõ ràng bảy, tám phần.
Giang
Doãn Chính cho một tay vào túi quần, thôi không nhìn cô nữa, chỉ đáp qua loa:
"Thế à?".
Sau
cùng thì thang máy xuống đến nơi. Vài người bước ra trông thấy sếp liền liền
lần lượt cúi chào, ánh mắt thoáng vẻ kinh ngạc vì trước nay Giang Doãn Chính
đều dùng thang máy chuyên dụng, lần này lại đứng ngoài chờ thang máy bình thường,
thật khiến cho họ cảm thấy không quen.
Giang
Doãn Chính không nói nhiều xoay người lại, đi lướt qua Lâm Nặc, sải bước tiến
đến thang máy chuyên dụng.
Bất
giác Lâm Nặc n