Nơi Cuối Con Đường

Nơi Cuối Con Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322452

Bình chọn: 10.00/10/245 lượt.

c đổi sang ngón khác, cách xa khỏi Lâm Nặc.

Gió hiu

hiu thổi từ ngoài cửa sổ vào, khói thuốc cũng chầm chậm cuốn đi theo gió.

Lâm Nặc

ngồi trên ghế nhất thời không nói gì.

Anh mệt

ư? Cô nghĩ, vừa rồi lúc tiễn khách ra về, cô đứng cạnh rõ ràng trông thấy thần

sắc rạng rỡ trên gương mặt anh, nụ cười mỉm cũng nhoẻn rất kịp lúc, dáng người

đứng thẳng cùng bước chân điềm tĩnh, đâu có thấy dáng vẻ mỏi mệt chứ?

Vậy mà

giờ đây, cả người anh lún sâu trong chiếc ghế to lớn, có chút lười nhác, trước

mặt cô, anh khẽ nhắm mắt lại, điếu thuốc đang hút dang dở cứ thế bốc cháy, từng

chút từng chút cháy dần về phía đầu lọc. Anh lại không nhúc nhích, chỉ khẽ thở

sâu, khóe môi đẹp hơi mím lại, dường như thật sự mỏi mệt.

Yên

lặng một lúc lâu, Lâm Nặc nghĩ có lẽ nên nhẹ nhàng lui ra, để anh thoải mái

nghỉ ngơi thì thình lình Giang Doãn Chính lại lên tiếng.

Anh

nói: "Lâm Nặc, tối nay em rảnh không?".

Khi nói

mắt anh vẫn khép hờ, thế nên Lâm Nặc có chút bất ngờ, ngẩn người ra nói một

tiếng: "Hả".

"...

Đưa anh đi ăn cơm ở trường em đi", người đàn ông ngồi đối diện khẽ nhếch

mép, mắt mở to nhìn thẳng vào đôi mắt sáng long lanh của cô.

Lâm Nặc

ngắm nhìn anh, đột nhiên cảm thấy, Giang Doãn Chính của hôm ở khuôn viên trường

đại học ấy đã trở về rồi.

Không

còn ở trên cao nữa, mà là dáng vẻ thoải mái tùy tiện, hệt như những người đàn

ông bình thường khác.



Nhưng

cuối cùng hai người họ không thể về trường dùng cơm vì lúc tốt nghiệp Lâm Nặc

đã trả lại phiếu ăn, đi đến nửa đường cô mới sực nhớ ra.

Giang

Doãn Chính nói: "Vậy thì em chọn địa điểm đi, anh mời".

Lâm Nặc

một tay đỡ lấy đầu, suy nghĩ rất nghiêm túc: "Ồ... Vậy thì em nên chọn chỗ

đắt nhất hay chỗ em thích nhất đây?".

Giang

Doãn Chính nghiêng đầu nhìn, có vẻ cô rất nghiêm túc: "Tốt nhất là chỗ nào

cho thanh toán bằng thẻ ấy!".

"Không

phải chứ? Anh không mang tiền mặt theo người à?", cô tò mò.

"À,

có thì có, nhưng không nhiều."

Phải

rồi. Lâm Nặc bĩu môi, người lắm tiền chỉ có một tiêu chí thôi - thẻ nhiều tiền

mặt ít.

Xe

dừng lại bên vệ đường không sạch sẽ cho lắm, hai người kẻ trước người sau cùng

tiến vào nhà hàng.

Giang

Doãn Chính nhìn tứ phía, chợt nói: "Tham ăn rốt cuộc cũng chiến thắng tà

ác".

Lâm Nặc

tìm được chỗ liền ngồi ngay xuống, nhướn mày: "Anh nói gì cơ?".

"Muốn

giết anh tàn bạo bằng một dao ư?" Giang Doãn Chính ngồi đối diện cô, ngón

tay khẽ chạm vào mặt bàn thủy tinh mờ mờ: "Ở đây, quả nhiên chẳng phải là

nhà hàng đắt nhất thành phố".

Lâm Nặc

hất hàm, cười ha hả, nói: "Hôm nay hạ thần chỉ quan tâm đến vị giác của

bản thân còn về những cảm giác hư vinh do những món ăn xa hoa cao cấp mang lại

e là không có phúc phần thưởng thức". Cô khẽ nhún vai tựa như bất đắc dĩ

lại như nuối tiếc.

Giang

Doãn Chính nhìn cô, mỉm cười đưa tay lật cuốn thực đơn.

Thức ăn

được dọn lên, Lâm Nặc đột nhiên nói: "Đổi lại là anh, em cũng cảm thấy có

chút hổ thẹn".

Giang

Doãn Chính khẽ nhướn mày, buông đũa.

"Anh

không cảm thấy sơ sài ư?", Lâm Nặc hỏi, "Lần trước ở nhà ăn trường

học cũng vậy. Anh không biết chứ, bạn cùng ký túc xá với em nghe xong, hai con

ngươi suýt rơi xuống đất đấy".

Giang

Doãn Chính lại tỏ vẻ chẳng mấy để tâm: "Cũng được mà. Thật ra về ăn uống

anh không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần sạch sẽ hợp vệ sinh là được".

Lâm Nặc

ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Cũng đúng, em cũng cảm thấy chỗ này không tệ, nhà

hàng cao cấp chưa chắc đã ngon".

Vì thế

mà, lúc còn đi học, mỗi tháng gia đình gửi tiền sinh hoạt cô đều để dư ra không

ít, một phần có lẽ do số tiền được cho không nhỏ, mặt khác cũng vì cô không có

thói quen dùng những đồ xa xỉ.

"Ngẫm

ra thì, yêu cầu của em về vật chất cũng thấp thật", cô xoay tách trà vừa

nói vừa cười, có chút tự giễu.

Giang

Doãn Chính khẽ nhếch môi, lúc sau như vô tình nói: "Vậy thì xem ra, tiền

bạc khó lòng thu phục được em rồi".

Cô gật

đầu thành thật: "Đúng thế", vừa ngước mắt lên nhìn thì chạm phải ánh

mắt thăm thẳm lấp lánh của đối phương, dường như còn lóe lên ánh hào quang. Cô

khẽ cúi đầu, né tránh.

Trên

bàn đều là những món ăn gia đình thường ngày, cách trang trí có lẽ không đẹp

lắm nhưng hương vị lại vừa phải.

Khí

nóng bốc lên từng đợt, Giang Doãn Chính đã buông đũa hồi lâu, say sưa ngắm cô

gái trẻ tuổi đối diện mình. Dáng vẻ cử chỉ của cô rất khoan thai đúng mực nhưng

vừa nhìn cũng có thể nhận ra được giờ phút này đây cô chỉ chăm chú thưởng thức

món ăn trên bàn mà không để ý đến người xung quanh, cũng chẳng cố gắng giữ gìn

hình tượng trước mặt người khác phái.

Anh rót

nước cho cô hai lần, thấy vầng trán sáng mịn của cô lấm tấm mồ hôi vì ớt cay,

chẳng hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Lúc này

Lâm Nặc so với những người phụ nữ anh từng quen biết dường như hoàn toàn thuộc

về hai thế giới khác nhau.

Ngày

nghỉ cuối tuần, Từ Chỉ An hẹn Lâm Nặc đi dạo phố.

Lâm Nặc

ngạc nhiên: "Có gì cần phải mua ư?". Chỉ vì Từ Chỉ An mà cô quen biết

chẳng phải là người chịu lãng phí thời gian ở những nơi phố xá nhộn nhịp tấp

nập và cửa hàng


Polaroid