
u dàng ấm
áp.
Có lần,
cô chuyển tài liệu đến phòng họp, đẩy cánh cửa đang khép hờ thì trông thấy anh,
dáng vẻ mảnh khảnh đứng trước cửa sổ, khói thuốc nhạt nhòa lan tỏa xung quanh.
Ánh
dương chiếu sáng ấm áp, trong chùm ánh sáng ấy những hạt bụi li ti khẽ bay
lượn. Đứng đây nhìn xuống đô thị phồn hoa phía dưới, hiển nhiên sẽ thấy hạnh
phúc và thỏa mãn. Vậy mà, cô nhìn anh chỉ thấy nỗi cô đơn, tĩnh lặng.
Trong
khoảnh khắc đó, bất chợt cô nhớ đến lần gặp anh ở nghĩa trang trên đỉnh núi,
cũng giống hệt lúc này đây.
Cuộc
họp chưa bắt đầu, bên trong vẫn chưa có người, không gian yên tĩnh như vậy, Lâm
Nặc nhất thời không biết nên tiến hay lùi. Nghe thấy có tiếng động, Giang Doãn
Chính quay đầu lại, quả nhiên giữa hai ngón tay thon dài đang kẹp điếu thuốc
hút dở.
Cô gật
đầu gọi một tiếng, "Giang Tổng", rồi lập tức tiến vào trong, xếp từng
tập hồ sơ trước mỗi chỗ ngồi. Ánh mắt của Giang Doãn Chính lặng lẽ nhìn theo
từng động tác của cô. Mãi đến khi cô làm xong việc, anh mới cười lãnh đạm hỏi:
"Đã quen với công việc chưa?".
"À,
rất tốt ạ", cô trả lời có chút thận trọng, nụ cười trên môi cũng rất chuẩn
mực, là cử chỉ của cấp dưới đối với cấp trên.
"Vậy
thì tốt rồi", anh gật đầu, tiến về trước hai bước, dụi điếu thuốc vào gạt
tàn.
Cô lại
nói: "Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài trước".
"Ừ",
anh gật đầu, ngồi vào ghế, bắt đầu lật tài liệu cuộc họp.
Lúc đi
ra, gặp ngay những chủ quản cao cấp đến họp, Lâm Nặc nghiêng người, nép sang
một bên, lướt qua vai của họ.
Về đến
phòng, mọi người vẫn làm việc như thường lệ, cô đối mặt với màn hình vi tính mà
lại ngẩn người ra.
Chẳng
thể nói là cô quan tâm quá mức đến anh, chỉ là cô đột ngột phát hiện ra có
những chuyện mình không hề hay biết, mang đến chút xao động nhẹ trong lòng cô.
Chính
trong khoảnh khắc Giang Doãn Chính quay đầu lại, cô trông thấy rất rõ, trán và
chân mày anh lộ vẻ ủ dột, đến cả nụ cười lãnh đạm của anh cũng vô cùng miễn
cưỡng.
Anh lúc
này và Giang Doãn Chính đứng dưới cổng ký túc xá trả điện thoại cho cô với nụ
cười dịu dàng ấm áp ở bên ngoài nhà ăn, dường như là hai người hoàn toàn khác
nhau.
Vậy
thì, rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh?
Hôm đó,
Lâm Nặc suy nghĩ miên man một hồi, cuối cùng rút ra một kết luận: Cho dù bề
ngoài anh là người thành đạt chói sáng, thì cũng có lúc mang vẻ mặt u ám không
ai hiểu và nắm bắt được, có lẽ trong lòng anh đang gặp những bế tắc chưa giải
quyết được, vì vậy anh mới chau mày, suy tư và khi không có người mới để lộ ra
những biểu hiện ấy.
Về đến
ký túc xá, cô kể cho Hứa Tư Tư nghe kết luận của mình. Lúc đó Hứa Tư Tư đã tìm
được việc làm, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, vì thế mà cô ấy càng tinh
ranh ma mãnh hơn.
Cô ấy
không ngừng truy vấn cô một hồi, Lâm Nặc bèn kể chuyện quen biết và tiếp xúc
với Giang Doãn Chính. Hứa Tư Tư nghe xong, mở to mắt: "Cậu nói là: cách
đây không lâu Tổng giám đốc Tập đoàn Dung Giang đã dùng cơm ở nhà ăn sinh viên
của tụi mình á?".
"Ừ."
"Cậu
đã mời người ta ăn những gì?"
"...
Quên rồi, dù sao cũng có thịt có rau, tiêu chuẩn khá cao đấy."
Hứa Tư
Tư trợn mắt: "Anh ta còn gọi điện thoại cho cậu nữa à?".
"Ừ."
"Còn
chủ động lái xe đón cậu?"
"Ừ."
"...
Con nhóc chết tiệt!", Hứa Tư Tư đập bàn, không nhịn được kêu lên,
"Sao cậu không nói sớm?".
Lâm Nặc
hoài nghi: "Chuyện này, có gì hay đâu mà nói chứ?".
"Sai
rồi", Hứa Tư Tư bất đầu phân tích, "Tất cả những hành vi của anh ta,
đều chứng minh rằng đây là một người đàn ông tài giỏi tinh anh, rất có tu
dưỡng, phong độ thượng thừa mà lại bình dị, hơn nữa còn là người độc thân!...
Một người đàn ông vô cùng sáng giá đấy!".
Nghe
đến đây, Lâm Nặc không nhịn được cười phá lên, dần hiểu ra vấn đề: "Ồ,
đúng là tớ sai rồi, biết vậy tớ đã giới thiệu cho cậu". Mong muốn lấy được
một con rùa vàng chính là ước mơ từ lâu của Hứa Tư Tư.
Hai
người họ lại đùa giỡn một lúc, cuối cùng Hứa Tư Tư thuận miệng hỏi: "Cậu
nói xem, nếu như không có Từ Chỉ An, cậu có cảm thấy Giang Doãn Chính là một
người đàn ông hấp dẫn không?".
Lâm Nặc
ngẫm nghĩ rồi nói: "Cho dù là hiện tại thì tớ vẫn cảm thấy anh ấy rất
quyến rũ". Lâm Nặc và Hứa Tư Tư chẳng có gì giấu giếm nhau.
"Vậy
thì, nếu như không có Từ Chỉ An, tiếp xúc lâu với anh ấy, cậu sẽ động lòng
chứ?"
"...
Lấy đâu ra lắm nếu thế hả?" Lâm Nặc cầm điện thoại dứng phắt dậy, cảm thấy
càng bị hỏi càng bối rối, bất giác cười, nói: "Chỉ An thật đáng thương,
sao cậu lại cứ dùng những câu giả thuyết như thế để loại trừ anh ấy chứ?".
Nói rồi cô đi ra ban công gọi điện thoại cho Từ Chỉ An.
Sau
lưng vang lên tiếng cười giòn tan.
Rất lâu
sau, Lâm Nặc vẫn cho rằng trên thế gian này không thể có hai chữ "nếu
như". Cho dù Từ Chỉ An quen cô trước nhưng cuối cùng thì cô vẫn đến bên
Giang Doãn Chính.
Âu đó
cũng là số phận.
Vào dịp
cuối tuần, công ty có tổ chức một buổi tiệc với quy mô lớn, toàn bộ Tập đoàn
Dung Giang cùng nhân viên các phòng ban chi nhánh đều phải tham gia.
Lâm Nặc
và Từ Chỉ An gặp nhau trong n