
ghĩ thông suốt rồi, anh muốn
hạ thủ với anh ba sao? Nhìn ánh mắt tóe lửa của anh kìa!”
Trần
Ngộ Bạch lặng thinh, khi cậu ta đi ngang qua, anh ta đưa chân ngáng làm
cậu ta ngã sấp xuống, mũi giày da bóng loáng đá vào vai cậu ta: “Muốn bị đánh bại à? Muốn anh tác thành cho em à?”
Tần Tống vội lồm cồm bò dậy, ôm mông ngồi lên sofa.
“Em với Yến Hồi đã bố trí sẵn rồi, anh ta đang bố trí người. Người của bên Kiệt Thâm đến nữa là đủ.”
“Chia góc phía đông bắc cho Kỷ Đông và Kỷ Bắc.”
Tần Tống soi xuống mặt bàn sáng loáng, vuốt vuốt tóc: “Anh à, sao anh cứ
nhất định phải lôi nhà họ Kỷ vào thế? Họ chỉ có mấy người thế thôi, Yến
Hồi chả coi họ ra gì. Hơn nữa, việc này chẳng phải là làm khó cho anh Tư sao? Phương Diệc Thành mà bị đổ, Lý Nham cũng sẽ chơi hết, anh nói xem, anh Tư sẽ giúp anh ta hay là giúp anh? Anh lại còn muốn lôi nhà họ Kỷ
vào, anh Tư sẽ rất khó chịu đấy!”
Lương Phi Phàm vờ như không nghe thấy, mở chai rượu rồi ngồi bên bàn, tự rót, tự uống.
Trần Ngộ Bạch chăm chú nhìn vào máy tính xem tình hình cổ phiếu, thỉnh
thoảng lại ra lệnh mua vào, bán ra, lúc rảnh rỗi lại liếc nhìn Tần Tống: “Chọn lập trường cho Tiểu Tứ khó chịu hay là để cô ấy bị tung qua tung
lại giữa anh cả và Lý Nham thì khó chịu? Hay là… em muốn nhìn thấy Tiểu
Tứ của em đem theo mấy người nhà họ Kỷ để đối đầu với anh cả?”
Tần Tống sợ đến phát run. Tối qua, từ lúc anh nhận được điện thoại, vội đi
thực hiện nhiệm vụ mà anh cả giao cho, quả thật chưa nghĩ đến điều này.
Ngay cả những người bạn đồng mình mà anh cả kết giao khi thống nhất các băng đảng xã hội đen ở Đông Nam Á cũng đã gọi ra hết, lần này có phải sẽ
chém nhau một trận lớn hay không? Nếu là Tiểu Tứ, một người khổ sở vì
tình yêu, giúp đỡ Lý Nham, vậy thì nhà họ Kỷ e rằng thật sự sắp bị diệt
môn.
“Các cậu cứ quản lý tốt việc của mình, Tiểu Tứ đã có anh
hai để mắt.” Lương Phi Phàm bước đến, gõ gõ vào đầu Tần Tống, rồi cũng
ngồi lên sofa một lát: “Phía ông ngoại của cậu có ý gì vậy?”
“Chúng ta oẳn tù tì, ai thua thì người đó đi. Anh năm đi rồi. Ông ngoại của em không thích em tham dự vào những việc này, thường ngày trêu ghẹo nhau
với Yến Hồi đã bị ông dạy dỗ rồi, cứ động đến chuyện này là ông lại lấy
roi ra để dọa em.” Tần Tống nhắc đến ông ngoại là lại cau mày, nhưng cứ
đến khi Lý Vi Nhiên oẳn tù tì bị thua là cậu ta lại hứng lên. “Em nói để các anh biết nhé, thường ngày, ông thường khen anh năm giỏi giang hơn
em, biết chừng mực, biết tiến biết lui gì gì nữa, nhưng lần này, nếu ông không đánh nát mông anh năm thì lần sau em quyết không phục tùng gia
pháp!”
Từ lâu Trần Ngộ Bạch đã coi thường cách nghĩ của cậu này
rồi, nghĩ ngợi giây lát, anh ta lại hỏi Lương Phi Phàm: “Chắc không động đến chỗ ông ngoại cậu ta chứ? Phương Chính và ông ta không cùng một
phái đâu.”
Lương Phi Phàm lắc đầu đầy tự tin. “Nhà họ Phương
biết thân phận của cậu năm và cậu sáu, nếu vẫn phải tìm đến thì nhất
định là nước cờ cuối cùng. Cái mà anh cần chính là khi họ không còn
đường để đi, vẫn bất chấp hiểm nguy. Anh để cho hai người bọn họ đi
thuyết phục ông ngoại của họ, trong giai đoạn này không cần bày tỏ bất
kỳ lập trường nào cả. Đến khi nhà họ Phương thực sự phải tìm đến thì ta
sẽ lại tạo thêm khó khăn, anh muốn anh ta muôn kiếp không vực lại được.” Khuôn mặt sáng sủa của Lương Phi Phàm trở nên u ám, ánh mắt càng sắc
lạnh.
Tần Tống và Trần Ngộ Bạch nhìn nhau, và họ đều nhìn thấy trong mắt nhau… mưa gió đang ập đến.
“Có điều, là anh em, chẳng phải lúc này là lúc nên đứng ra hay sao?” Trần
Ngộ Bạch tiếp tục tính toán xu thế khó lường của cổ phiếu để bán ra, còn Tần Tống và Chu Yến Hồi đối chiếu từng địa điểm và thời gian.
Lúc ăn tối, đám người làm ra vào báo cáo liên tục, sắc mặt của Lương Phi
Phàm hung dữ như Môn thần, anh đã uống hết mấy chai rượu trên bàn. Trần
Ngộ Bạch đóng máy tính lại, đưa mắt nhìn Tần Tống, hai người liền nói
phải về để chuẩn bị kế hoạch tiếp theo. Lương Phi Phàm chỉ “ừ” một
tiếng, không giữ họ lại.
Khi đến bãi để xe, Trần Ngộ Bạch nghĩ
nên cảnh cáo Tần Tống một chút, để cậu ta khỏi hồ đồ: “Cậu đừng có mà
mách lẻo tình hình của Cố Yên đấy nhé, cậu biết chưa?”
Tần Tống ậm à ậm ừ.
“Anh cả muốn tiêu diệt Phương Diệc Thành, dù đúng hay sai chúng ta vẫn ủng
hộ, nên làm gì thì làm đó. Nhưng việc của Cố Yên chúng ta không giúp
được. Chỉ có thể để họ tự giải quyết mà thôi. Cậu hiểu không?”
“À, đương nhiên là em hiểu! Em là ai chứ – Tần Tiểu Lục! Không cần anh phải dạy em về mấy lý lẽ trong tình trường!”
Trần Ngộ Bạch tức giận, quét mạnh chân ra nhưng cậu ta né được, hai người đuổi đánh nhau trên con đường vắng.
Đám người làm không dám đến làm phiền Lương Phi Phàm, nên đành phải xếp
hàng gõ cửa phòng của Cố Yên. Thức ăn nấu hết lần này đến lần khác mà cứ bày tất trên chiếc bàn lớn ở bếp, chẳng ai đụng vào miếng nào.
Hơn mười giờ Lương Phi Phàm mới về phòng, Cố Yên đã cuộn chăn thành một
đống nhỏ nằm trên giường. Có lẽ là buổi tối uống hơi nhiều rượu, anh
đứng bên giường nhìn cái bóng của chính mình, đầu cảm thấy đau đau.
Cố Yên mơ hồ