Nở Rộ

Nở Rộ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323351

Bình chọn: 7.00/10/335 lượt.

Nham và anh ta cùng ngẩng lên. Lý Vi Nhiên đứng dậy, ra hiệu

bằng tay, Trần Ngộ Bạch và Dung Nham lập tức dừng cuộc nói chuyện.

Lý Vi Nhiên cẩn thận đi sát mép tường, nghiêng người nhìn qua khe cửa,

bóng đen đang mặc một chiếc áo phông màu xanh, lọn tóc xoăn xõa lên trên cửa, và đang đứng đó nghe trộm một cách ngô nghê.

Lý Vi Nhiên cười to, anh quay người và nói với Trần Ngộ Bạch: “Vợ anh đấy!”

Những người trong phòng thở phào.

Cặp lông mày của Trần Ngộ Bạch dãn ra, anh ta cúi đầu cười. Đột nhiên như

nghĩ ra điều gì, ngón tay lại chậm rãi chỉnh lại cặp kính, ánh mắt lóe

lên và cất lời nói với Lý Vi Yên: “Thực ra, nếu muốn em nói, cách tốt

nhất là cứ chém linh tinh.”

Lý Vi Nhiên không hiểu, mắt nhìn về một hướng và hoài nghi hỏi: “Ồ! Anh thử nói xem nào!”

“Mấy anh em mình lặng lẽ cử người đi xử lý Cố Yên. Mọi người nghĩ xem, nếu

cô ta chết, anh cả làm gì còn tâm chí mà báo thù?” Trần Ngộ Bạch cười

với vẻ đầy ẩn ý.

Dung Nham nghịch chiếc bật lửa trong tay, cứ

bật rồi lại tắt. Anh ta suy nghĩ rất lâu rồi cười lớn, nhìn ra phía cửa: “Cậy nghĩ rất đúng. Anh chịu trách nhiệm tìm một tên tay chẩn để giải

quyết, đừng để anh cả biết là được. Thực ra, biết thì đã sao chứ? Là anh em với nhau, chẳng lẽ lại vì một người đàn bà mà giở mặt với anh em

mình? Có điều, nói thật nhé, nếu thiếu Cố Yên thì anh cũng được sống

những ngày vui vẻ!”

Tần Tống bị ba người bọn họ làm cho quay

cuồng, ngờ nghệch bật dậy khỏi sofa: “Mọi người điên thật rồi sao? Giết

Cố Yên ư? Sao các anh không bắn một phát giết chết anh cả đi?”

“Đồ ngốc!” Ba người đồng thanh nói.

An Tiểu Ly luống cuống, từ thư phòng chạy ra mà vấp ngã đến mấy lần, bàn

tay cầm điện thoại run run: “Thật đúng là… Tang Tang, cậu mau nghĩ cách

đi. Chính tai tớ nghe thấy đấy… không phải đùa dâu!” Cô luống cuống đến

toát mồ hôi. “Mấy hôm nay anh ấy không cho tớ ra khỏi cửa, tớ lại không

có số điện thoại của anh cả, Tang Tang, cậu mau đi nói cho anh cả biết

đi!”

Tần Tang an ủi Tiểu Ly, bán tín bán nghi cúp điện thoại.

Chuyện xảy ra mấy hôm nay, nghe Tần Dương nói, cô cũng hiểu được phần

nào. Nhà họ Lương ngấm ngầm đánh một trận thu mua doanh nghiệp với Hồng

Cơ và Hồng Nghiệp. Bề ngoài, những thế lực đen tối ở nước ngoài vốn đã

nhòm ngó con đường thông ra biển của thành phố C cũng ầm ầm quá cảnh,

các băng đảng xã hội đen của thành phố này lại trong ngoài kết hợp, tạo

điều kiện cho bọn họ quét sạch trở ngại. Tần Dương nói với cô rằng,

Lương Phi Phàm có sức như mãnh hổ, Phương Diệc Thành lại không chịu

nhường nhịn, cuối cùng chỉ sợ cả hai đều bị thương.

Nếu là bình

thường, cô tuyệt đối không tin những người quen biết Lương Phi Phạm lại

cả gan đụng đến Cố Yên. Nhưng lúc này đnag căng thẳng, Lý Vi Nhiên ngày

nào cũng bận từ sáng đến tối, sát khí để lộ ra trong lúc nói chuyện đã

khiến cô lo ngay ngáy nhiều ngày nay. Cú điện thoại này của Tiểu Ly bỗng làm dấy lên nỗi lo sợ vốn ẩn chứa trong lòng cô. Thật sự là muốn… tiêu

diệt người bên cạnh anh cả ư?

Người đầu tiên mà Tần Tang tìm gặp đương nhiên là Lý Vi Nhiên. “Tối nay anh muốn ăn gì nào?” Cô dịu dàng hỏi.

Lý Vi Nhiên hơi ấp úng: “Tối nay anh không về, Tang Tang, em đừng ra khỏi

nhà nhé! Dù ai gọi điện đến nói chuyện gì thì em cũng đừng tin. Anh đã

cử người đến chỗ em rồi, em đừng lo lắng, hãy nhớ lời anh, em biết

chưa?”

Ngón tay cầm điện thoại của Tần Tang bị ấn đến trắng bệch, cô nói: “Anh đừng lo cho em. Anh cũng phải cẩn thận đấy!”

Lý Vi Nhiên cúp điện thoại, nhăn nhó nhìn ba người kia gật gật đầu. Trần

Ngộ Bạch thở phào, ngả người ra sofa một cách mệt mỏi và day day huyệt

thái dương. Tần Tống xoa xoa đầu, vẫn dửng dưng như trước: “Em vẫn thấy

không ổn. Phía anh cả như chiếc thùng sắt, Tang Tang có bao nhiêu khả

năng để có thể cứu Cố Yên ra ngoài chứ?”

Trần Ngộ Bạch mấy hôm

nay không được nghỉ ngơi thoải mái, lúc này, thần kinh mới được nới lỏng một chút, giọng anh trầm trầm có chút mệt mỏi: “Không có cũng không

sao, dọa cho anh cả một trận, chưa biết chừng lại có tác dụng. Thực ra,

điểm mấu chốt vẫn là Cố Yên.”

Dung Nham lại đang rất vui, anh

cười phá lên, vỗ vỗ vai Tần Tống, chớp chớp mắt: “Tần Tang có thể chịu

đựng được, em còn không rõ ư?”

“Ôi dào!”

Nói qua nói lại nhau vài câu, Tần Tống đá qua hai phát. Dung Nham ngã xuống đất, đau

đớn mím chặt răng: “Lũ các người đúng là lũ vô lại, thật không có nhân

tính!”

Lương Phi Phàm hàn huyên chuyện cũ với Kiệt Thâm cả ngày, buổi tối, họ lại hẹn nhau cùng đi uống rượu, nhưng trong lòng vẫn thấy

không yên tâm. Anh hỏi Cố Yên đang làm gì, C nói một cách bình tĩnh:

“Chị Yên đang nấu cơm trong bếp.”

Anh uống hai cốc với Kiệt Thâm rồi vội ra về. Cố Yên quả nhiên đang trong bếp, cái bóng buộc tạp dề

đang bận rộn của cô khiến tim anh đập mạnh.

“Sao anh về muộn

thế? Anh đã ăn gì chưa?” Cố Yên đang thái rau, hơi nghiêng mặt nói với

anh. Lương Phi Phàm đưa tay giành lấy con dao trong tay cô: “Cẩn thận

đấy! Để anh làm cho.”

Cố Yên huých nhẹ cùi chỏ vào anh: “Anh đi rửa tay đi!”

Lương Phi Phàm đi rửa tay xong quay lại, ôm


Polaroid