
g.
“Bảo bọn
họ chiều ngày kia đến gặp anh.” Lương Phi Phàm nhìn Tiểu Tứ với tâm
trạng ngổn ngang rồi vẫy tay: “Em hãy đến chỗ Cố Yên. Nếu cô ấy tỉnh lại thì cho cô ấy uống cốc sữa, nhớ là không được nóng quá đấy.”
Kỷ Nam gật đầu rồi lặng lẽ lui ra.
Dung Nham đợi cho cô ấy đi xa rồi mới nói: “Anh định dùng đến nhà họ Kỷ à?
Chu Yến Hồi còn nợ chúng ta một khoản nợ tình, hơn nữa, chân tay của anh ta tương đối sạch sẽ. Kỷ Đông, Kỷ Bắc…”
“Sớm mai chú hãy liên
hệ với Kiệt Thâm, nói là có kẻ thù đến. Chuyện phía sau, chú đừng bận
tâm.” Lương Phi Phàm ngắt lời anh ta, đến đứng bên cửa sổ, nhìn thẳng
vào màn đêm dày đặc, xung quanh đầy sát khí.
“Chuyện lần này
không cần chú phải nhúng tay vào.” Lương Phi Phàm biết lão gia của nhà
họ Dung với Phương Chính là chiến hữu thân cận. “Chú chỉ cần để mắt đến
Tiểu Tứ. Anh cũng như chú, không muốn làm con bé bị thương.”
Mặt Dung Nham nhăn nhó. Mấy bác sĩ gia đình đều chẩn đoán Cố Yên do nghỉ ngơi không tốt, áp lực
quá lớn, tinh thần lại bị kích động nên hành vi mới không bình thường
như vậy. Lương Phi Phàm không yên tâm, dặn dò họ kê thêm thuốc an thần
để dự phòng. Khi ngủ đến nửa đêm, cô vẫn không biết mình đã mơ thấy gì,
cứ gục đầu vào lòng anh, nửa tỉnh nửa mơ khóc nức nở, cho đến khi phía
ngực áo ngủ ướt đẫm mà vẫn chưa nín khóc. Tiếng khóc của cô làm anh đau
lòng, nên ngồi dậy, cho cô uống vài viên thuốc an thần, rồi lại đỡ cô
nằm xuống, ôm vào lòng, dỗ mãi cô mới ngủ được. Anh thấy một lớp sương
trên mí mắt, trong mơ cô vẫn nhíu mày, khiến lòng anh lúc nóng lúc lạnh.
Ngày hôm sau, phản ứng của cô sau khi thức dậy đều nằm trong dự liệu của
Lương Phi Phàm. Cô không muốn ở trong nhà, cô muốn ra ngoài, nếu bị chặn lại, cô sẽ tức giận, ném đồ đạc, khi không còn sức nữa, cô sẽ bắt đầu
phản đối bằng cách im lặng, cả ngày không chịu ăn gì.
Trần Ngộ
Bạch xem linh tinh trên chiếc máy tính xách tay, rảnh tay là lại liếc
sang anh cả, thủng thẳng nói: “Anh giả vờ giống thật.”
“Gì vậy?” Lương Phi Phàm hơi thất thần, nhất thời không kịp phản ứng.
“Em nói là, anh đóng bộ ngầu trông giống thật. Thực ra trong lòng anh rất đau đớn, đúng không?”
Lương Phi Phàm trừng mắt nhìn, chỉ cuốn sổ trên đầu gối cậu ta: “Bao nhiêu tiền thế?”
“Mười chín đồng tám hào. Hai phút trước, mười tám đồng mua được hai vạn cổ
phiếu. Cộng thêm một số cổ phiếu lẻ trong tay mấy anh em mình, về cơ
bản…” Trần Ngộ Bạch tính nhanh ra một kết quả: “Bây giờ chúng ta có
quyền khống chế ba mươi phần trăm cổ phần của Hồng Nghiệp.”
“Thế còn bên phía cậu hai nhà họ Phương thì sao?”
“Gặp phải chút trở ngại. Em dự kiến là sẽ khó khăn hơn một chút. Hồng Cơ của Phương Phi Trì có một khoản vốn từ bên ngoài hỗ trợ, ngoài ra, lĩnh vực mà Hồng Cơ liên quan đến nhiều hơn Hồng Nghiệp. Cách làm đóng cửa đánh
chó của chúng ta hiện nay không chặn được anh ta.”
Lương Phi
Phàm cười lạnh lùng, thực ra, cậu hai nhà họ Phương là một kỳ tài thương mại, nhưng, so với cậu ba nhà họ thì chẳng qua chỉ là mức khá mà thôi.
“Cách giải quyết thế nào?”
Trần Ngộ Bạch trầm ngâm một lát: “Anh vây một lúc cả hai doanh nghiệp xuyên
quốc gia lớn vốn là một việc rất khó rồi. Hơn nữa, hai nhà họ lại là
doanh nghiệp anh em, bối cảnh của nhà họ Phương anh biết rõ, về mặt địa
điểm thì chắc chắn là ủng hộ rồi.”
Lương Phi Phàm ậm ừ: “Thế thì sao chứ?”
Trần Ngộ Bạch nhún vai, thực ra cũng chẳng sao cả. Cậu ta cũng chỉ nói vậy
thôi, muốn đấu tất nhiên là không vấn đề gì. Dù sao thì sự sống chết của nhà họ Phương cậu ta không quan tâm. Là người đàn ông, bẩm sinh phải
tranh giành, đấu đá. Trong từ điển của Trần Ngộ Bạch, không có khái niệm thế nào là tình người.
“Phía Trần Dịch Phong nói thế nào?”
“À! Ông ta có thể đảm bảo thế lực ở miền Nam chí ít sẽ không ập đến để phản công họ Lương. Phương Diệc Thành quả là cũng biết cách, hôm nay, Trần
Dịch Phong đến dò hỏi, mấy nguyên lão ở đó đều nói tốt cho Phương Diệc
Thành.”
“Toàn bộ sản nghiệp ở miền Nam của nhà họ Lương, Trần
Dịch Phong đều quan tâm, cũng có thể ưu đãi cho ông ta thấp hơn năm phần trăm so với giá thị trường. Chỉ cần chú ý số cổ phần của nhà họ Lương
mà ông ta nắm giữ không quá năm phần trăm là được.” Lương Phi Phàm tính
nhẩm, rồi lại hỏi Trần Ngộ Bạch: “Vụ giao dịch lần trước, cuối cùng cậu
đàm phán với ông ta bao nhiêu?”
“Ba phẩy năm.”
“Nhượng thêm mười phần trăm. Đã vào quy trình giao dịch rồi, đưa cho ông ta phụ cấp dưới dạng tiền mặt.”
Trần Ngộ Bạch chỉnh lại kính mắt, nhìn thẳng, nói: “Anh à, nếu làm như vậy,
quả thực có thể nói anh lấy bản lĩnh để làm hại người khác.”
Lương Phi Phàm cười lạnh lùng: “Nếu Trần Dịch Phong đồng ý phối hợp hành
động, anh có thể nhượng thêm mười phần trăm. Nếu như ông ta có thể lo
liệu hai phần ba thế lực của Phương Diệc Thành ở miền Nam thì vụ giao
dịch này, nhà họ Lương coi như là làm thuê cho ông ta mà không lấy xu
nào.”
Trần Ngộ Bạch hít sâu một hơi, biểu hiện trên khuôn mặt luôn điềm tĩnh kia bỗng chốc thay đổi.
Tần Tống bước đến trước hai anh em họ.
“Tình hình thế nào vậy? Anh à, rốt cuộc anh đã n