
iên Uyển
cũng là làm việc thiện thôi không phải sao? Hắn cảm thấy điều này cũng tốt hơn
với việc theo cả đám cương thi cả ngày lăn lộn.
Buổi chiều hắn mang bầu rượu
đến Quan Thiên Uyển thăm Phàn Thiếu Hoàng. Hôm nay hồn phách mờ nhạt lúc đầu
của Phàn Thiếu Hoàng đã hiện lên hình dáng mờ mờ. Rõ ràng tu vi cũng có tiến bộ
không ít, nhưng muốn phá trận này... Trước mắt vẫn là con đường rất xa vời.
Chính Phàn Thiếu Hoàng cũng không gấp gáp "Nó đã có được trái tim xác
sống, máu Kỳ Lân. Bước kế tiếp có lẽ mục tiêu là nước cam lộ rồi."
Phàn Thiếu Cảnh hơi nghi ngờ
"Theo tình huống đệ tử Thúy Vi Sơn về báo gần đây, huynh liền cảm thấy đó
là phương thuốc bổ thi. Sư đệ, đây chính là chữ viết của đệ sao?"
Phàn Thiếu Hoàng không đáp
lại "Quan Thế Âm cũng không dễ dàng đối phó. Nhưng với tu vi trước mắt của
nó thì... cũng không thể không làm được. Huynh nhớ, vào thời khắc mấu chốt,
nhất định phải để Quan Thế Âm chạy trốn. Như thế thì người thu phục nó cũng
không cần phải đạo môn ra tay."
Phàn Thiếu Cảnh ném một hòn
đá vào hắn "Trợ giúp Quan Thế Âm chạy trốn. Sư đệ à, chương môn sư huynh
đây thật sự không muốn để đệ tử Thúy Vi Sơn hi sinh vô ích đâu."
Phàn Thiếu Hoàng cúi đầu
nhìn cục đá xuyên qua thân thể của mình. Hắn yên lặng đếm đã là viên thứ hai
mươi tám rồi "Vậy thì nói trước cho Quan Thế Âm biết, ngu xuẩn."
Phàn Thiếu Cảnh chợt hiểu
rồi hài lòng bỏ đi.
Trong trận, Phàn Thiếu Hoàng
gom hai mươi tám viên đá nhỏ lại di chuyển thành từng chữ -- Chiến thần viễn cổ
Ứng Long có thù tất báo.
Khi đó trời đất hỗn độn đã
khai, con người đã ổn, thần giới và con người hoàn toàn tách ly. Nhưng vẫn có
nhân sĩ tu đạo thông huyền đạo pháp cũng có thể xuất hồn đến thần giới.
Phàn Thiếu Cảnh trở về Thúy
Vi Sơn bày trận rồi xuất hồn đi báo tin cho Quan Thế Âm.
Trong trường hợp chạy thẳng
đến Tây Thiên lại gặp thời gian Nguyên Thủy Thiên Tôn giảng kinh. Phàn Thiếu
Cảnh đứng ở cửa chờ một canh giờ nhưng không thấy bóng ai. Ngay cả tiểu đồng
canh cửa cũng chẳng có. Hắn chép miệng quyết định đi vào điện giảng kinh. Nếu
như đức Như Lai trách... Hắn suy nghĩ ra mười mất lý do, nào là Phật độ người
hữu duyên, hôm nay bần đạo trùng hợp đến đây cũng là hữu duyên; Nào là ngưỡng
mộ đại danh Thích Ca Mâu Ni Tôn Giả đã lâu, cố biết rõ nhưng vẫn liều chết muốn
được gặp mặt một lần, có chết cũng không hối tiếc...
Hắn khổ tâm suy nghĩ suốt cả
quảng đường đi vào điện giảng kinh lại phát hiện ra mọi người đang nhắm mắt
trầm tư... Căn bản là không có ai điểm danh!
Kim quang trong điện giảng
kinh lượn lờ, hào quang của các vị bồ tát đều rực rỡ. Hắn đứng trong đó đến hoa
cả mắt nên tạm thời không tìm ra Quan Thế Âm. Thế là chỉ đành lặng lẽ bò đến vị
trí còn trống ngồi xuống.
Trên đài đấng Thích Ca Mâu
Ni Tôn Giả vẫn nhắm mắt nói chuyện như si như say "Kiếp trước của bổn tôn
Thích Ca Mâu Ni chưa đắc đạo từng chuyển thế làm một Đại Độc Long. Con rồng đó
có tên rất kiêu kỳ chính là Nhìn một lần sẽ chết. Người nhìn thấy nó chết không
đếm xuể, vì thế bổn tôn cũng tạo ra rất nhiều ác quả. Nhưng người trên thế gian
không sợ chết rất nhiều, nên người đến xem rồng trước ngã xuống thì người sau
lại tiến lên cứ nối liền không dứt. Sau đó bổn tôn được một vị cao nhân làm
phép mới khiến cho không có ai đến để chịu chết nữa. Các con có biết bổn tôn bị
làm phép gì không?"
Đạo trưởng Phàn Thiếu Cảnh
lần đầu nghe Phật Đà giảng kinh. Mặc dù Phật - Đạo khác nhau nhưng vẫn kích
thích trong lòng -- Hắn đã từng nghe được điển tích kỳ quái này "Cao nhân
chỉ điểm con rồng mà Thích Ca Mâu Ni biến thành là người bị nó sát sinh sẽ tích
thành oán hận, hại người tất bị người hại. Nếu có thể cẩn thận không lâm vào
sát giới nhất định có thể thoát khỏi đạo súc sinh, thoát khỏi bể khổ khôn cùng.
Lần này con rồng nghe theo nên cũng không phạm sát giới nữa. Sau đó gặp tên thợ
săn muốn lột da rút gân nên nó lại được giải thoát."
Nhắc tới cũng lạ, hắn đi vào
nãy giờ nhưng mọi người lại không phát hiện dị thường. Nhưng lời vừa nói ra thì
lập tức tất cả bồ tát tỏa sáng hào quang lại mở hai mắt ra. Trong ánh mắt giao
nhau, ý vô cùng rõ ràng "Có người ngoài trà trộn."
Cũng là đức Phật Tổ đang
giảng kinh cuối cùng có người tiếp miệng thì sung sướng không dứt "Trả lời
sai, đi ra ngoài đứng phạt tại cửa một ngày."
Có tiểu đồng chạy đến mời
đạo trưởng Phàn Thiếu Cảnh ra ngoài, hắn không phục "Trên điển tích Phật
gia có ghi lại rõ ràng việc này mà!"
Nhưng hắn còn chưa kịp biện
bạch đã nghe thấy tiếng nói Nguyên Thủy Thiên Tôn êm ái thốt ra "Cao nhân
làm phép của Thích Ca Mâu Ni kia viết: Chết thì đã sao? Người đáng sợ nhất
chính là nhìn một cái đã mang thai. Thích Ca Mâu Ni nghe theo làm y như thế.
Sau đó người đến muốn nhìn xem mới hết, sát nghiệp mới dừng lại."
Phàn Thiếu Cảnh mếu máo khóc
lóc, chuyện đưa tin đã thất bại. Ngày tiếp theo, Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn
giảng kinh. Tất cả bồ tát đều đi ra ngoài vân du không biết tung tích.
Cương thi mắt xanh ở Hắc
Phong một tháng đã chặn được Quan Thế Âm. Nó cố ý giấu di