
ể tham khảo Quan Thế Âm "Xin
hỏi bồ tát, dùng trái tim xác sống hòa với máu Kỳ Lân và nước cam lộ của Quan
Âm luyện thành đan có thể bổ thi thật sao?"
Lúc cô hỏi câu này cũng chú
ý đến vẻ mặt của Phàn Thiếu Hoàng. Trong lòng cô nghĩ Phàn Thiếu Hoàng và Quan
Thế Âm đều là người của thần giới. Nếu như trong đây có sai lầm gì thì Quan Thế
Âm muốn che giấu hộ Phàn Thiếu Hoàng chắc chắn phải nhìn vẻ mặt của hắn.
Nhưng vẻ mặt của Phàn Thiếu
Hoàng vẫn bình thường. Quan Thế Âm cũng vô cùng thành thật "Không
biết". Trong ngôn ngữ của Quan Âm có phần rất tiếc nuối "Nếu thí chủ
hỏi đại lực kim cương hoàn thì bần tăng biết chút ít. Nhưng thuốc bổ thi tế hồn
thì vẫn là bọn lỗ mũi trâu của hắn am hiểu hơn."
Quan Thế Âm đáp xong lại
ngồi xuống mỏm núi đá. Áo cà sa trắng như mây trên người được một ánh hào quang
nhạt bao phủ xung quanh. Cả người phảng phất như cùng hòa vào đêm mùa xuân.
Tiết xuân se lạnh nhưng không ảnh hưởng gì với sự bình yên an hòa của hắn.
"Chỉ có điều Cống Hế
thí chủ" Giọng nam trầm ấm vang lên bên tai. Xảo Nhi quay đầu lại nhìn.
Lửa trong lò nổ lốp bốp bắn vào phía Phàn Thiếu Hoàng trong trận. "Cái tên
Ứng Long hẹp hòi này mặc dù tinh thông thuật luyện đan, nhưng chỉ nổi danh là
chế ra thuốc ốm thuốc mập ở Thần giới thôi."
Cuối cùng Phàn Thiếu Hoàng
trong trận cũng đáp lại lạnh lùng "Không tin có thể không uống."
"Không có gì thú
vị" Quan Thế Âm thất vọng vô cùng "Không vui chút nào. Loại người như
cậu không thành tiên quả thật đáng tiếc."
Lúc đang nói chuyện thì
cương thi mắt xanh cầm áo lông và bao tay đến. Xảo Nhi hơi không vui "Em
không lạnh."
Mắt xanh vẫn khoác áo lông
lên người và đeo bao tay vào cho Xảo Nhi. Lúc này Xảo Nhi mới phát hiện nó còn
mang theo rất nhiều hạch đào.
Cái này Xảo Nhi rất thích.
Nó cắn mở hạch đào cho cô rồi cầm trái hạch đào trêu chọc Xảo Nhi giống như một
chú cún. Lúc Xảo Nhi há miệng định cắn thì nó lại vung tay ra chỗ khác để cô
cắn hụt nhiều lần.
Trò chơi nhàm chán như thế
nhưng hai người chơi đến quên trời quên đất. Quan Thế Âm quan sát hồi lâu rốt
cuộc cũng nhìn về phía Phàn Thiếu Hoàng. Phàn Thiếu Hoàng đã không chịu được
cất giọng khinh bỉ "Hai đứa ngu."
Hai người ngoài trận vẫn
không hề hay biết. Cuối cùng Mắt Xanh cũng trêu Xảo Nhi giận lên. Xảo Nhi quay
đầu không để ý đến nó. Nó không biết Xảo Nhi có giận thật không nên cẩn thận tỉ
mỉ đưa hạch đào đến miệng cô. Xảo Nhi thừa dịp nó chưa chuẩn bị nên nhanh chóng
cắn hạch đào vào miệng.
Nó lại vui mừng phấn khởi
lại vừa cắn hạch đào vừa trêu chọc cô.
Xảo Nhi ăn không bao nhiêu
đã cảm thấy khát. Cho nên nó lại về lấy nước cho cô. Vẻ mặt Quan Thế Âm còn đau
khổ hơn cả khi nghe chuyện nhạt nhẽo của Như Lai "Cống Hế thí chủ, cô
không cảm thấy dáng vẻ của nó... rất 'sáng tạo' hay sao?"
Xảo Nhi lại hơi mất hứng. Cô
không thích nói chuyện làm tổn thương nó "Vậy thì sao? Ít nhất tôi vẫn có
thể thấy được anh ấy là một người đàn ông."
Quan Thế Âm nhướng mày, suy
nghĩ một chút rồi lại biến thành nữ "Cô biết cái gì, đây gọi là tự vệ. Chắc chắn nhiều
năm sau thế giới này xuất hiện một loại sinh vật gọi là hủ nữ, khi đó cô sẽ
biết được bổn tọa anh minh thần võ cỡ nào."
Trong trận Phàn Thiếu Hoàng
hừ lạnh khinh bỉ "Đừng nghe hắn nói mò. Trước kia trị an ở thần giới không
tốt, cao thủ tụ tập, hắn vừa đánh không lại đã biến thành nữ giơ tay đầu hàng.
Thần giới cũng rất trọng sĩ diện nên vừa thấy đối phương là nữ tiên liền không
có ý xuống tay nặng nữa..."
"Đồ hẹp hòi." Quan
Thế Âm dùng cành liễu chấm vào lọ nước vẫy qua. Những giọt nước vừa tiếp xúc
với hồn phách của Phàn Thiếu Hoàng lập tức hóa thành mưa to. Phàn Thiếu Hoàng
bị mưa trút ướt đẫm. Thế nhưng hắn lại không tỏ vẻ tức giận "Nói cái gì
cũng được, không được kêu tôi là đồ hẹp hòi."
"Đồ hẹp hòi, đồ hẹp
hòi." Quan Thế Âm đều vẫy nước theo mỗi tiếng kêu. Phàn Thiếu Hoàng trong
trận quát lên ầm ĩ. Nhưng hồn phách của hắn hiện giờ làm sao đấu lại Quan Thế
Âm.
Xảo Nhi vừa xem lò lửa vừa
nhìn hai vị thần như trẻ con ầm ĩ vô cùng hết biết. Cũng may là Mắt Xanh cũng
vội trở lại. Một tay nó cầm một bình gốm, trong đó là chè buổi chiều Xảo Nhi
nấu.
Quan Thế Âm đến trộm của nó
một quả hạch đào, lại đưa lên mũi ngửi ngửi bình chè. Nó trợn mắt liếc Quan Âm
rồi múc một chén chè cho Xảo Nhi.
Xảo Nhi cầm quạt quạt lò
lửa. Nó ôm Xảo Nhi vào lòng, một người một thi ngồi cạnh lò lửa. Nó cắn hạch
đào bón chè , động tác vô cùng thành thạo.
Xảo Nhi nếm thử miếng chè
lại chau chân mày "Trời lạnh phải hâm lại mới ăn được."
Nó lại ôm chiếc bình kia vào
trong lòng ngực ấm áp. Xảo Nhi đưa tay đánh nó"Không cho lười biếng, về
hâm lại đi."
Nó thật ôm bình về hâm lại.
Quan Thế Âm ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng nó "Thần công nuôi dưỡng của tên
này thật đúng là.... đặc biệt..."
Thời hạn bảy ngảy đảo mắt đã
trôi qua. Cương thi mắt xanh cũng không còn sai bảo tiểu yêu theo dõi Quan Thế
Âm nữa . Với tính tình nhiều chuyện vớ vẫn của hắn thì giờ có cầm chổi đuổi
quét hắn cũng sẽ không đi.
Xảo Nhi vẫn còn rất lo, lý