
uận
lợi. Hóa ra..."
"Cô cũng đừng trách
Bạt." Phàn Thiếu Hoàng cũng nhìn bờ cát kia "Sống quá lâu nên quan
niệm thị phi khó trách cũng mỏng hơn chút. Rất nhiều việc cũng không phân biệt
được đúng sai, chỉ là theo nhu cầu mà thôi."
Xảo Nhi nhìn thẳng người
trong trận, có lẽ vì phụ nữ hay cảm tính "Đạo trưởng Phàn Thiếu Hoàng, từ
đầu đến cuối anh chưa từng yêu Bạt sao? Nếu như, nếu như Bạt theo đuổi được anh
rồi chấp nhận ở yên đấy, anh có bằng lòng thành toàn cho Bạt không?"
Lần này rất lâu Phàn Thiếu
Hoàng mới đáp lại "Không phải là Bạt yêu tôi thì tôi phải đáp lại. Tôi
chuyển thế cũng chỉ vì kết thúc số mạng của Bạt theo trời định. Cho nên hiện
tại Bạt đã tiêu vong, tất cả đều kết thúc. Còn tôi, cũng đã trả lại những năm tháng
cô độc tịch mịch vì tôi cho cô ấy."
Xảo Nhi cầm bầu rượu rời
khỏi đó. Cô không thích một câu chuyện nặng nề như thế. Phàn Thiếu Hoàng vẫn
ngồi xếp bằng ngay ngắn trên đệm cói trong trận. Hắn ngắm nhìn bờ cát trong đêm
tối, giọng nói của hắn rất khẽ rất khẽ ẩn vào tiếng sóng trong màn đêm không
trăng không sao.
"Nhưng mà... Nếu như ở
bên nàng có thể tẩy sạch được trọc khí. Có lẽ... có lẽ...." Cuối cùng hắn
không nói thêm gì nữa. Mặc dù chỉ có mình nghe được.
Thời gian trôi qua quá lâu,
ngay cả nhân vật chính cũng đã rời sân khấu. Những thứ nếu như kia còn ý nghĩa
gì nữa đâu.
Cương thi mắt xanh vẫn chưa
quen dùng bút lông. Nó thích dùng đầu ngón tay trực tiếp chấm mực để viết chữ
hơn. Xảo Nhi sửa rất nhiều lần nhưng tư thế nó cầm bút vẫn vụng về không thôi.
Xảo Nhi bất đắc dĩ đành phải
thường xuyên tập viết. Năng lực bắt chước của nó cực mạnh, chỉ cần nhìn tư thế
Xảo Nhi cần bút là sẽ học được nhanh hơn. Nhưng chính bởi vì như thế nên chữ
viết của hai người giống hệt như nhau. Chữ viết điễn văn của Xảo Nhi mạnh mẽ có
lực, chữ viết nhân loại của Mắt Xanh lại thanh mảnh nắn nót.
Xảo Nhi viết xong lại đọc
một lần, nó cũng nghiêm chỉnh đọc theo cô.
"Tôi" Xảo Nhi chỉ
vào mình, rồi lại chỉ chữ "tôi" trên chiếc bàn gỗ: "Tôi..."
Mắt Xanh kéo ống tay áo viết
một chữ lên tờ giấy, rồi từ từ đọc theo "Tôi..."
Tiếc rằng nó cũng chỉ vào
Xảo Nhi, còn làm ra vẻ vô cùng khó hiểu, viết điễn văn trên giấy hỏi cô
"Không phải em tên là Xảo Nhi sao? Sao em còn gọi là 'Tôi' nữa?"
Trán của Xảo Nhi có một loạt
vạch đen sổ xuống "Đây không phải là em, là 'Tôi'... Cái em đang nói có ý
là chỉ mình đấy."
Cương thi mắt xanh suy nghĩ
hồi lâu, rốt cuộc chỉ vào mình chậm chạp lên tiếng "Tôi..."
Nó rất chăm chỉ, bình thường
không cần Xảo Nhi giám sát đốc thúc. Nhưng lúc đầu viết chữ luôn khiến cho
người mình dính đầy mực, chọc cho Xảo Nhi giận nó mãi. Cứ như thế vài lần nó đã
chú ý hơn, mỗi khi viết chữ nó đều cẩn thận tỉ mỉ không hề nghịch mực nước nữa.
Cương thi mắt đỏ thì dẫn một
đám cương thi đi theo đạo trưởng Hách gia mở lớp học xóa mù chữ. Mặc dù nó
không có cố gắng như cương thi mắt xanh. Nhưng nó có được sự thiên vị của đạo
trưởng Hách gia nên tiến bộ cũng rất nhanh.
Thế cho nên một số lần từ
tường viện của đại điện Quan Thiên Uyển đến từng ngọn cỏ cây cột, phàm là những
nơi có thể viết chữ đều có những chữ viết xấu xí của cương thi. Mới đầu Xảo Nhi
cũng mắt nhắm mắt mở bắt ba đồ nhi của mình chà tường là được. Nhưng sau đó thì
cô không im lặng nổi nữa -- Có một ngày ông chủ tiệm bán giấy bút ở trấn trên
nửa đêm nghe thấy tiếng động. Cầm ngọn đèn đứng lên soi xem, lại thấy một con
mắt đỏ, nanh dài chừng một tấc đang đứng trước bàn sách làm bộ làm tịch viết
chữ đọc sách.
Ông chủ này thường xuyên mua
bán tranh cổ nên cũng coi như gặp không ít chuyện kỳ lạ. Ông lập tức la lên lớn
tiếng, cái tên kinh dị vừa nhìn thấy có chuyện không ổn liền nhảy phá cửa sổ ra
ngoài chạy trốn mất dạng. Ông chủ tiệm run lẩy bẩy đến trước bàn xem xét. Chỉ
nhìn thấy trên những bức tranh cổ tiền triều đâu đâu cũng có "nét vẻ đẹp
đẽ" của tên kinh dị nhe nanh múa vuốt kia -- Hoa Nở Phú Quý! Mà chữ Quý
lại còn viết sai nữa chứ!
Ông chủ tiệm té xuống đất
bất tỉnh.
Ngày hôm sau, Xảo Nhi chính
thức ra nội quy trong Quan Thiên Uyển. Điều một, không có phép đánh đạo sĩ.
Điều hai chính là hhông được vẽ bậy lung tung!
Thế nên sau đó có khách hành
hương cũng đọc lẩm nhẩm. Dưới chân tường trắng của Quan Thiên Uyển có có mấy
chữ viết màu đỏ rất to: Trọng địa Quan Thiên Uyển, nghiêm cấm vẽ bậy, người nào
vi phạm sẽ bị ném trứng gà!
Rất nhiều người khó hiểu về
quy định của Quan Thiên Uyển này, thật là vô cùng kỳ lạ nha...
Khi đó thanh danh của Quan
Thiên Uyển không cao lắm. Liên tiếp mấy ngày đừng nói là khách hành hương, ngay
cả bóng ma cũng khó thấy. May là lúc trước có tiết kiệm được chút ít, lại thêm
bọn tôm cua tinh hay thường nhặt ít trân châu nên Quan Thiên Uyển mới không rơi
vào cảnh khủng hoảng kinh tế.
Chỉ có điều Xảo Nhi cũng
muốn tiếp tục tích trữ hương khói vô chủ, nhưng cứ thế này thì không được. Mặc dù
hiện tại Mắt Xanh giúp đỡ Xảo Nhi lọc đi yêu lực đưa vào người cô. Nhưng làm để
làm việc thiện tích lũy tiên duyên thì phải nhờ vào những thứ ni