
. đã truyền toàn
bộ công lực của người cho huynh."
Phàn Thiếu Hoàng chỉ đáp lại
hắn một tiếng cười lạnh lùng "Từ nhỏ đến lớn, ông ấy vẫn yêu thương ngươi
vô cùng."
Đôi mắt Phàn Thiếu Cảnh buồn
bã "Người làm như vậy chỉ có một yêu cầu duy nhất. Không phải người yêu
cầu huynh bảo vệ Thúy Vi Sơn. Mà là yêu cầu huynh chăm sóc cho đệ. Bất kể xảy
ra việc gì, ta cũng phải cố hết sức chăm sóc cho đệ."
Phàn Thiếu Hoàng thẩn thờ.
Sau đó lại hừ lạnh khinh bỉ "Ta không cần ngươi chiếu cố. Ông ấy đã trục
xuất ta khỏi Thúy Vi Sơn. Giữa ta và ông ấy chẳng còn quan hệ gì cả, cần gì
phải làm bộ làm tịch như thế. Hai thầy trò các người tính cách cũng giống nhau
thật. Toàn là dối trá!"
Phàn Thiếu Cảnh nói bất đắc
dĩ "Sư đệ..."
Phàn Thiếu Hoàng lại bộc
phát tính tình "Đừng gọi ta là sư đệ. Ông ấy đã trục xuất ta khỏi sư môn.
Ta đã không còn là sư đệ của ngươi từ lâu rồi..."
Dường như cãi nhau có thể
khiến hắn tỉnh táo lâu một chút. Phàn Thiếu Cảnh nắm chặt tay Phàn Thiếu Hoàng,
khẽ than thở "Được rồi, sư đệ bị trục xuất khỏi sư môn..."
"Cút!" Phàn Thiếu
Hoàng lại nổi giận. Chỉ trong chốc lát, thần trí của hắn lại bắt đầu không rõ
ràng lắm. Tiếng nói bắt chước theo nữ yêu quái nũng nịu khóc lóc "Giang
lang, chàng ở đâu vậy Giang lang..."
..............
Cứ như vậy cho đến lúc bình
minh, ánh sao mai cũng dần tắt. Phàn Thiếu Cảnh không thấy mấy đại trưởng lão
của Thúy Vi Sơn đến, nhưng lại trông thấy một cái thùng nước.
Đúng vậy, trông thấy một cái
thùng nước xông hương chết người không đền mạng.
Thùng nước này xuất hiện tại
cửa không hề báo trước. Dáng điệu một tay vịn lên cửa vốn rất quyến rũ. Nhưng
nếu cả cánh cửa cũng bị cô ta lấp kín thì sao?
Phàn Thiếu Hoàng vừa thấy cô
ta lại như bị kích thích nặng. Vừa tỉnh táo lại thì tâm tình càng thêm kích
động "Khốn nạn cho tôi, cô đừng đến đây."
Nhưng sắc mặt Phàn Thiếu
Cảnh nghiêm trọng. Hắn hoàn toàn không dò ra được tu vi của cô gái này. Hôm
nay, hắn đã có toàn bộ công lực của Phàn Phục Thanh, nhưng vẫn không biết được
tu vi của cô ta. Tu vi của cô ta vô hình như ánh trăng trên trời "Cô là
ai?"
Thùng nước kia cũng không
buồn để ý đến hắn. Tay áo xanh nhạt phất lên đã đẩy Phàn Thiếu Cảnh sang một
bên. Cô ta ngồi xuống bên cạnh Phàn Thiếu Hoàng.
Phàn Thiếu Hoàng vùng vẫy
giãy chết. Nhưng hắn vốn bị thương nặng, ngay cả hành động cũng khó khăn chứ
đừng nói chi là đối phó với Bạt. Bạt đỡ hắn ôm vào lòng, tỉ mỉ cầm tay hắn bắt
mạch. Cô ta chau mày rất lâu. Mặc dù trong tiếng nói có mang chút quở trách,
nhưng tư thế lại giống như người tình đang hờn dỗi "Chàng cần gì phải nóng
lòng như thế? Kiên quyết thu nạp yêu nguyên như vậy làm mất đi việc tu luyện tự
nhiên. Việc này không tốt cho chàng chút nào cả."
Xảo Nhi đuổi kẻ dư thừa Phàn
Thiếu Cảnh ra khỏi phòng. Bạt lại gọi cô nán lại giúp một tay. Cho nên Xảo Nhi
sai một tiểu đạo sĩ bưng nước nóng đến, vắt khăn đưa cho Bạt. Vì khoảng cách
quá gần, cô ngửi được mùi thơm gần như phá hủy khứu giác của Bạt. Tựa như trong
mùi thơm đó có những mùi vị hỗn tạp khác.
Cô cản thận ngửi xem, chỉ
ngửi được mùi hương quá nồng nặc không thể nào phân biệt được. Nhưng Bạt lại
mỉm cười nhìn cô "Tôi về ma giới nhàm chán quá, cho nên có viết vài thứ.
Cô cứ luyện theo những gì viết trong đó. Mấy ngày nữa... có lẽ tôi cần cô giúp
đỡ."
Xảo Nhi đồng ý rồi cẩn thận
nhận lấy sách. Bạt bắt đầu chữa thương cho Phàn Thiếu Hoàng, chỉnh lại nhưng yêu nguyên tán loạn trong cơ thể hắn.
Xảo Nhi không có gì làm nên
cũng rời khỏi phòng. Khi đóng cửa, cô phát hiện ra cơ thể Bạt có một màu tím
đậm như ẩn như hiện dưới lớp áo mỏng. Xảo Nhi hơi đau lòng. Xông khỏi cấm chế
của yêu giới lần nữa khiến thương tích Bạt lại tăng thêm sao?
Cô quyết định trở về nhà gỗ
để đọc sách. Cô muốn xem thử làm sao để vết thương của cương thi khôi phục
nhanh hơn chút. Nhưng Bạt không không phải cương thi bình thường, mấy cách
trong đây xem ra cũng vô dụng rồi.
Cô coi sách rất lâu ở nhà gỗ
mới nhớ đến cuốn sách Bạt cho nên lấy ra xem. Quyển sách này có thể nói là nhật
ký tu hành của Nữ Bạt. Trong đó ghi lại rất nhiều phương thuốc cổ truyền và bí
quyết. Mà Bạt bảo Xảo Nhi xem phần quan trọng chính là phương pháp tu luyện để
kinh mạch mạnh mẽ hơn.
Khi cô thử tu luyện, cương
thi mắt xanh cẩn thận mở cửa đi vào. Xảo Nhi cũng không chú ý đến nó. Nó liền
hóa thành hình dạng cương thi nằm gục bên người Xảo Nhi. Nó không biết chữ
trong sách này, nên lập tức tò mò về chữ viết của loài người. Xảo Nhi đành phải
vừa học vừa dịch cho nó.
Cũng may là sống chung với nó đã lâu. Gần như Xảo
Nhi cũng rành điễn văn như tiếng mẹ đẻ của mình, nên dịch rất nhanh.
Mặc dù cương thi mắt xanh là chủ tu. Nhưng nhất
định cũng đã sống mấy ngàn năm, cũng hiểu được nhiều phép thuật. Xảo Nhi không
hiểu cũng sẽ hỏi nó. Một người một thi nói chuyện rất lâu. Sau đó nó từ từ vùi
đầu vào người Xảo Nhi để cảm nhận nhiệt độ ấm áp của cô. Qua một lúc lâu, đột
nhiên nó nói ra câu chẳng ăn nhằm vấn đề gì "Cứ sống thế này thật
tốt."
Quả thật Bạt bị