
i cho anh biết, nếu anh dám không ký,
tôi sẽ biến anh ta từ người thực vật thành người chết hẳn.” Triệu Thành Tuấn
cười khẩy: “Anh đã nhận định là tôi làm, tôi làm thêm tí nữa cũng chẳng sao,
tốt nhất anh nên thu lại lòng nhân từ quỷ tha ma bắt của anh đi! Có lẽ hắn hoàn
toàn không có số cổ phần đó, chẳng qua hắn muốn kiếm của anh một món, hắn biết
anh sẽ không bỏ qua, anh thông minh như vậy, IQ còn cao hơn tôi, sao đến lúc quan
trọng đầu óc lại thiếu minh mẫn như thế?”
Chương Kiến Phi không đối lại được, anh biết lời Triệu Thành Tuấn không phải
không có lý, nhưng thấy Chương Gia Minh rơi vào cảnh đó, anh lại không hề cảm
thấy may mắn, trong lòng vô cùng áy náy. Anh là người lương thiện, quen nhường
nhịn và ẩn nhẫn, nếu Chương Thế Đức không ép anh, sẽ không có chuyện anh rời
khỏi Hồng Hải, cả đời anh không hề có ý nghĩ làm hại ai. Sự tuyệt tình của
Triệu Thành Tuấn khiến anh lo sợ.
Bởi vì không biết sau đó Triệu Thành Tuấn sẽ còn làm những chuyện tuyệt tình
thế nào, anh chỉ có thể trì hoãn hợp tác với Bác Vũ. Triệu Thành Tuấn năm lần
bảy lượt gọi điện giục không kết quả, nổi giận đùng đùng trong điện thoại: “Anh
trì hoãn, anh cứ việc trì hoãn, hoãn đến lúc Hồng Hải đổi chủ anh khóc cũng
không kịp! Duy La Phan chỉ mong chúng ta lục đục, bọn họ đã bắt đầu có động
tĩnh!”
“A Tuấn, anh không phải không hợp tác, chỉ muốn thêm thời gian suy nghĩ.”
Chương Kiến Phi đành chống chế nhưng anh không ngờ, sự việc xảy ra ngay sau đó
nghiệm chứng dự đoán của Triệu Thành Tuấn, không lâu sau khi Chương Gia Minh bị
tai nạn vào viện, trước khi Nirvana và Bác Vũ ký hợp đồng chuyển nhượng cổ
phẩn, có tin báo từ Penang, Hồng Hải đột nhiên bầu hội đồng quản trị mới,
Chương Thế Đức thoái vị, Tô Nhiếp Nhĩ trở thành chủ tịch điều hành mới của tập
đoàn Hồng Hải!
Khi phó tổng giám đốc Mã Tiên Dũng từ Kuala Lumpur gọi điện báo tin, Chương
Kiến Phi sững sờ chết đứng, đang là buổi sáng, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào
phòng sáng trưng, nhưng trước mắt anh tối sầm, những chóp nhà nhấp nhô cao thấp
ngoài cửa sổ như chao đảo. Anh thở khó khăn, run đến nỗi không cầm nổi điện
thoại: “Tin... có chính xác không?”
“Chính xác, mười giờ sáng nay bọn họ tổ chức họp báo.”
Thì ra, đúng như Triệu Thành Tuấn dự đoán, Chương Gia Minh tham lam bất tài,
một mặt đưa ra cái giá chót vót với Chương Kiến Phi, một mặt bí mật gặp gỡ Tô
Nhiếp Nhĩ. Chương Kiến Phi chẳng qua chỉ do dự hai ngày nhưng Tô Nhiếp Nhĩ đã
nhanh tay hơn, cướp được 15% cổ phần cực kỳ quan trọng đó của Hồng Hải trong
tay Chương Gia Minh. Tâm huyết mấy thế hệ của họ Chương hoàn toàn bị chôn vùi
trong tay gã phá gia chi tử đó. Có câu, giặc trong nhà khó tránh, lão già
Chương Thế Đức nằm mơ cũng không thể ngờ, gia nghiệp lão ta lao tâm khổ tứ giữ
gìn, phút chốc bị thằng con trai phá tan, tập đoàn Duy La Phan đã thành công
nắm quyền điều hành Hồng Hải, thay hội đồng quản trị mới, Tô Nhiếp Nhĩ trở
thành chủ nhân mới của Hồng Hải.
Khỏi nói Chương Kiến Phi, ngay Triệu Thành Tuấn cũng bất ngờ, Tô Nhiếp Nhĩ
tuyệt nhiên không thể xem thường, hắn tuyên bố sự việc trước Chương Kiến Phi và
Triệu Thành Tuấn, không ngoài ý đồ muốn giành quyền chủ động tuyệt đối, việc
nhà binh cốt ở thần tốc, lần này hắn thắng, hơn nữa một mũi tên trúng hai đích,
thắng cả Chương Kiến Phi và Triệu Thành Tuấn, chắc hắn đang đắc ý.
Trong phòng làm việc của Triệu Thành Tuấn, Chương Kiến Phi đứng ngồi không yên:
“Anh quá sơ suất! Cứ nghĩ cổ phần trong tay Tô Nhiếp Nhĩ không đủ khống chế
Hồng Hải, không ngờ hắn đã lôi được Chương Gia Minh vào cuộc!”
“Tất cả đều tại anh! Nếu anh không chần chừ ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần,
Hồng Hải bây giờ đã là của chúng ta!” Triệu Thành Tuấn tức phát điên: “Bây giờ
anh hối hận chưa? Hối hận có ích gì?”
Chương Kiến Phi cúi đầu ủ rũ: “Anh tập trung chú ý vào Chương Gia Minh, không
ngờ Tô Nhiếp Nhĩ ra tay nhanh thế.” Anh lắc đầu thở dài: “Hắn đã nhắm số cổ
phần đó từ lâu, còn chúng ta đều bị che mắt! Chẳng trách dạo trước cổ phiếu của
Hồng Hải sụt mạnh như thế, Duy La Phan không những không bán cổ phiếu mà còn
ngầm thu mua, anh đã sơ suất, thật quá sơ suất, bây giờ phải làm sao? Gia sản
mấy thế hệ của họ Chương sắp bị Duy La Phan cướp mất...”
“Không liên quan đến tôi!” Triệu Thành Tuấn tựa vào đi văng, vắt chân cười
khẩy: “Tôi không phải người họ Chương, tôi rất vui thấy Hồng Hải sụp đổ, Tô
Nhiếp Nhĩ đã thay tôi tính sổ với Chương Thế Đức, tôi cũng chẳng có gì phàn
nàn. Ha ha, rất thú vị, bây giờ tôi rất muốn biết lão già Chương Thế Đức nên
cười hay nên khóc, tôi và anh không có được Hồng Hải, ông ta đã chặn được chúng
ta ở ngoài cửa Chương gia, nhưng lại để mất Hồng Hải, đế Tô Nhiếp Nhĩ chiếm vị
trí của mình, anh xem ông ta khóc hay cười?”
“A Tuấn!”
Buổi tối Triệu Thành Tuấn ở văn phòng giải quyết nốt công việc ban ngày chưa
hoàn thành, sau khi chia tay với Mao Lệ, ngày nào anh cũng ở lại văn phòng rất
muộn mới về nhà, nhất định phải làm đến kiệt sức, trở về tắm xong lăn lên
giường là ngủ, buổi sáng thức dậy giống như cải tử