
giải thoát.
Quay trở về thời gian mười hai năm trước.
Triệu Thành Tuấn lúc đó đang học tại trường trung học của người Hoa ở thành phố
Penang, hôm đó là giờ thể dục, trong lúc tập xà ngang anh trượt tay bị ngã
xuống, không có vấn đề gì lớn, nhưng thầy giáo vẫn cho anh về trước. Anh về nhà
và đã chứng kiến một cảnh lạ lùng.
Mỗi ngày sau khi tan học về nhà, đầu tiên bao giờ anh cũng chạy đi tìm mẹ.
Phòng ngủ của mẹ ở tầng ba tòa nhà lớn, vừa đến tầng một đã nghe thấy tiếng cãi
cọ kịch liệt, ngoài tiếng khóc của mẹ còn cả tiếng của Chương Thế Đức. Lúc đó
anh thấy rất lạ, sau khi cha dượng qua đời, Chương Thế Đức hầu như không bước
chân đến nơi này, ông ta và gia quyến cũng không sống ở đây, ông ta đến đây làm
gì?
Chương Thế Huân bị bệnh tim đột ngột qua đời nửa năm trước, Chương Thế Đức
đường hoàng ngồi vào ghế chủ tịch hội đồng quản trị, ông ta hiện là chủ của
Chương gia. Mẹ anh, Lưu Khoản Ngọc, rất sợ con người này, bình thường gặp ông
ta còn không dám ngẩng đầu, nhưng thái độ của Chương Thế Đức với mẹ anh cơ hồ
vẫn tạm được, ít nhất cũng không đuổi mấy mẹ con khỏi Chương gia coi như đã là
ban ơn.
“Tại sao đến bây giờ cô cũng không chịu cho tôi một lời nói thật? Không cần cô
niệm tình cũ, chỉ một câu nói thật cũng không được sao?” Triệu Thành Tuấn nghe
thấy tiếng hét như sấm của Chương Thế Đức trên tầng vọng xuống.
Mẹ vẫn khóc khe khẽ.
Triệu Thành Tuấn xông lên tầng, va vào người Chương Thế Đức, lúc nhìn thấy anh,
trông ông ta như con thú khát máu: “Đồ tạp chủng! Rốt cuộc mày là con ai? Sao
không biết phép tắc như vậy!”
“Bác!” Lưu Khoản Ngọc đuổi theo đến cửa gọi.
Triệu Thành Tuấn kinh ngạc nhìn họ...
“Hự!” Chương Thế Đức sắc mặt rất khó coi, đẩy Triệu Thành Tuấn sang bên, chạy
xuống tầng, còn Lưu Khoản Ngọc mặt đầy nước mắt.
Triệu Thành Tuấn khi đó mười sáu tuổi, coi như đã thành niên, anh lập tức hiểu
ra.
“Mẹ! Mẹ sao thế?!” Anh hốt hoảng nhìn mẹ.
Lưu Khoản Ngọc cả người run rẩy. Triệu Thành Tuấn vớ lấy con dao gọt hoa quả
định chạy xuống tầng, gào lên: “Con phải giết ông ta! Con phải giết ông ta!”
Lưu Khoản Ngọc ôm chặt anh khóc. Nhưng Triệu Thành Tuấn lúc đó mắt vằn đỏ, cố
vùng khỏi tay mẹ, muốn đâm lão súc sinh thành trăm mảnh, mãi đến khi trong lúc
giằng co con dao đâm phải mẹ, máu chảy như suối, anh mới quỳ dưới chân mẹ...
“Mẹ! Chuyện này rốt cuộc tại sao? Tại sao?” Triệu Thành Tuấn nắm tay mẹ đầy
máu, mẹ vuốt tóc anh, khóc thê thảm: “Con trai, tất cả mẹ đều vì con... con và
Tiểu Mai còn chưa trưởng thành, vẫn chưa đủ lông đủ cánh, mẹ phải bảo vệ các
con, phải cho các con chỗ nương thân.
Triệu Thành Tuấn cũng khóc, hét to: “Mẹ, lẽ nào ra khỏi cái nhà này là chúng ta
chết đói?”
“A Tuấn, rất nhiều chuyện sau này dần dần con sẽ biết, bây giờ mẹ nói con cũng
không hiểu.” Lưu Khoản Ngọc trước sau chỉ nói như vậy, bà khóc cầu xin con phải
kiềm chế. Đến giờ Triệu Thành Tuấn vẫn nhớ nét mặt mẹ lúc đó như có trăm điều
đau khổ không thể nói ra, bà hình như đầy mâu thuẫn, có lúc muốn Triệu Thành
Tuấn chăm chỉ học hành, sau này nên người, lấy lại công bằng cho người cha chết
oan, có lúc lại muốn con khép lại mọi ân oán, chỉ cầu con sống bình an, sau khi
trưởng thành rời xa nhà họ Chương.
Trong ký ức của Triệu Thành Tuấn hình như mẹ anh suốt đời đau khổ giằng co
trong mâu thuẫn, anh chỉ nghĩ tại mẹ quá lương thiện. Chưa bao giờ anh tìm hiểu
được căn nguyên nỗi đau khổ dằn vặt của mẹ, mặc dù đã tức đỏ mắt vẫn không làm
gì được, anh vẫn chỉ là cậu thiếu niên mười mấy tuổi, như mẹ nói, anh chưa đủ
lông đủ cánh, làm sao đấu lại Chương Thế Đức.
Nhưng anh không vì thế mà im lặng, không lâu sau, con chó cưng của Chương Thế
Đức bị đâm chết ở vườn hoa, Chương Thế Đức nổi giận lôi đình, tuyên bố nếu tóm
được kẻ giết chó sẽ băm ra thành trăm mảnh. Triệu Thành Tuấn lựa lúc vắng
người, đến trước mặt Chương Thế Đức, rút ra con dao găm trong túi chỉ thẳng ông
ta nói: “Chính tôi giết con chó, đó là cảnh cáo ông, nếu ông còn dám động đến
một sợi tóc của mẹ tôi, kẻ bị đâm tiếp theo sẽ là ông, không đâm chết được ông,
tôi sẽ đâm chết Chương Gia Minh, để ông tuyệt tử tuyệt tôn, không tin ông cứ
thử xem!”
Nếu bình thường Chương Thế Đức chắc chắn đã vung nắm đấm, thật vô phép, một đứa
bé nghèo mồ côi cha mà dám uy hiếp ông ta, nhưng hôm đó ông ta không nói gì.
Một thời gian dài, ông ta luôn theo dõi mỗi biểu hiện trên mặt Triệu Thành
Tuấn, ánh mắt phức tạp khó hiểu. Với tuổi của Triệu Thành Tuấn lúc đó, anh
không hiểu ánh mắt Chương Thế Đức, không hiểu sao lão già ấy chẳng có việc gì
cũng nhìn anh đăm đăm, hình như trên mặt anh ẩn giấu bí mật nào đó. Mỗi lần như
vậy anh đều đáp trả bằng ánh mắt dữ tợn, mối thù hận trong mắt đủ hủy diệt tất
cả, mặc dù chưa thành niên, nhưng anh đã cao hơn Chương Kiến Phi cái đầu, không
biết sợ ai. Mỗi lần thấy bộ dạng bất chấp của anh, Chương Thế Đức cũng có phần
e ngại, cho nên ông ta lựa chọn yên lặng.
Có điều sau đó Chương Thế Đức không quấy rầy Lưu Khoản Ngọc nữa, ông ta vốn có
thể đuổi mẹ con họ ra khỏi cửa, nhưng ông ta không