
làm như vậy, có lẽ là sợ
thiên hạ chê cười. Hơn nữa cũng như tâm lý mâu thuẫn của Lưu Khoản Ngọc, thái
độ của Chương Thế Đức đối với Triệu Thành Tuấn rất phức tạp, lúc tốt lúc xấu,
có lúc căm ghét không muốn nhìn mặt, có lúc ánh mắt lại như gửi gắm hy vọng,
chủ động nói chuyện với anh, hỏi thăm tình hình học tập, sinh nhật thậm chí còn
tặng quà, nhưng Triệu Thành Tuấn trước sau không một chút thiện cảm với ông ta,
ác cảm giữa hai người chưa bao giờ dịu đi, luôn luôn chỉ nói vài câu là tuốt
gươm rút giáo, sặc mùi thuốc súng.
Trong mắt Chương Thế Đức, Triệu Thành Tuấn là con sói ngu xuẩn hung hăng, mặc
dù chưa đủ lớn nhưng mắt đã tóe lửa, thái độ thù hận công khai đó khiến Chương
Thế Đức căm ghét, cho nên sau khi anh học hết trung học, ông ta không do dự đưa
anh và Chương Kiến Phi sang Anh quốc du học, nói thẳng với anh: “Mày có thể cút
bao xa thì cút.”
Chương Kiến Phi tốt nghiệp sớm hơn anh một năm, sau khi về nước chủ động xin
đến Thượng Hải làm việc, lúc đó Triệu Thành Tuấn đang học năm thứ ba đại học,
mẹ anh buồn phiền sinh bệnh, Chương Thế Đức cố tình bưng bít thông tin, không
cho Triệu Thành Tuấn trở về gặp mẹ lần cuối. Lưu Khoản Ngọc lúc đó đã mê man,
gắng chờ được thấy mặt con, bà có nhiều điều cần nói với con, bà muốn nhìn mặt
con lần cuối, nhưng cuối cùng bà vẫn không chờ được.
Nhiều năm qua, Triệu Thành Tuấn căm hận Chương Thế Đức cũng bởi vì ông ta không
để mẹ con họ gặp nhau lần cuối. Mỗi lần gặp mẹ trong mơ, anh luôn thấy mẹ đứng
khóc trong bóng tối. Tiếng khóc của mẹ rất đỗi thê lương, bao nhiêu năm vẫn
quanh quẩn trong giấc mơ đen tối của anh không chịu đi. Anh tuyệt vọng, cố gắng
muốn đưa mẹ ra khỏi bóng tối, nhung mỗi lần chạm được vào mẹ là mẹ biến mất.
Bao nhiêu lần trong mơ như vậy, anh điên cuồng đuổi theo mẹ trong đường hầm tối
om, xung quanh chỉ có tiếng mưa rơi, lạnh vô cùng, cảm giác này giống như toàn
thân đầy vết thương, mỗi vết thương đều đang rỉ máu, máu chảy ra mang đi hơi ấm
trong người anh, cho nên anh mới thấy lạnh như vậy.
“Tinh tang, tinh tang...”
Tiếng chuông điện thoại vang đột ngột, Triệu Thành Tuấn giật mình thức giấc,
anh nằm trên giường ngơ ngác nhìn quanh, mãi không sao xác định được là mơ hay
là thực, cánh cửa kính thông ra ban công hé mở, gió thổi tung bức rèm trắng,
đêm qua mưa suốt, gió sớm mang theo hơi ẩm nặng nề, thảo nào anh lạnh như vậy.
Nhưng lúc này trời đã nắng, ánh nắng từ ban công rọi vào, đọng một mảnh vàng
tươi trên chiếc thảm nâu, thấp thoáng nghe thấy tiếng xe phun nước rửa đường
phía dưới, một ngày mới lại bắt đầu.
Triệu Thành Tuấn thở dồn, dụi mắt nghe điện thoại, là điện của phó tổng giám
đốc Rosen từ Penang gọi đến: “Brant, đã dậy chưa? Tôi vừa gửi cho anh bản báo
cáo phân tích, giá cổ phiếu của Hồng Hải hôm nay sụt mạnh...”
Người đời thường vặn hỏi đến cùng, để thời
gian trôi qua vô vị, mùa đông lo mùa hạ đến chậm, mùa hạ lo mùa đông sắp về,
cho nên các người không ngừng lang thang, mải miết đi tìm một chốn xa vời phi
thực bốn mùa đều nắng hạ, tôi không hâm mộ.
__
“Nghệ sĩ dương cầm trên biển” __
Từ
bỏ cũng là yêu
Đúng như Chương Kiến Phi dự đoán, buổi tối ngay sau
hôm anh và Triệu Thành Tuấn chơi golf với nhau, phía Kuala Lumpur báo tin, giá
cổ phiếu của Hồng Hải bất ngờ giảm mạnh chỉ trong vòng một ngày, tin Triệu
Thành Tuấn và Chương Kiến Phi vốn mâu thuẫn giờ lại liên minh đối phó với Hồng
Hải lan ra như quả bom bùng nổ, nghe nói xuất hiện trên trang nhất các báo ở
Penang, không chi nội bộ Hồng Hải đại loạn, ngay tập đoàn Duy La Phan cũng
châín động. Buổi trưa, giám đốc điều hành Tô Nhiếp Nhĩ gọi điện cho Chương Kiến
Phi định giảng hòa chuyện cũ, Chương Kiến Phi rất khách khí nhắc anh ta: “Đây
là chuyện nhà của họ Chương chúng tôi, không liên quan đến người ngoài các anh,
hơn nữa vì mối quan hệ lâu năm, tôi vẫn khuyên anh hành sự thận trọng, bởi vì
một khi đại đao buông xuống tôi không dám đảm bảo không làm tổn thương người vô
tội.”
Câu đó ngầm bảo Tô Nhiếp Nhĩ nên rút khỏi Hồng Hải, nếu không khó tránh cùng
chìm với Hồng Hải.
Thực chất đó là mưu kế của Chương Kiến Phi, anh muốn đẩy Duy La Phan ra khỏi
Hồng Hải, bởi vì hai năm nay sở dĩ Hồng Hải còn giương giương tự đắc là do có
Duy La Phan làm chỗ dựa, nhiều dự án đều có Duy La Phan tham dự. Trong thời
gian đương chức ở Hồng Hải, Chương Kiến Phi nhiều lần nhắc nhở Chương Thế Đức
không thể để Duy La Phan nhúng quá sâu vào Hồng Hải, nếu không sau này có sự
cố, Hồng Hải sẽ bị cô lập, nhưng Chương Thế Đức không bỏ vào tai, trái lại tin
rằng Duy La Phan tham gia càng sâu vào kinh doanh của Hồng Hải, càng có thể
khống chế đối phương: “Chúng ta chìm họ cũng không được lợi gì, cùng trên một
con thuyền, chết cùng chết.”
Chương Kiến Phi không thuyết phục được Chương Thế Đức, chỉ nhắc ông ta: “Coi họ
là phao cứu mạng, một khi họ qua cầu rút ván, người chết trước tiên là chúng
ta.”
Trên thực tế, Chương Thế Đức nửa đời lăn lộn trên thương trường không phải
không nhìn ra hậu quả đó, có điều ông