
“Hôm nay cậu hẹn anh không phải để chơi golf.”
Triệu Thành Tuấn giơ ngón tay cái: “Thông minh đấy!”
“Bán cổ phần cho anh?”
“Anh biết à?”
“Ha ha, chúng ta là anh em, biết gốc biết rễ.” Chương Kiến Phi quả nhiên thông
tuệ, anh chậm rãi nhằm lỗ golf phía xa, dường như đã đoán trước cuộc gặp hôm
nay: “A Tuấn, anh đợi cậu từ lâu, chính là chờ cuộc hẹn này, chỉ sợ cậu không
thèm nhìn anh nữa.”
“Làm ăn thôi mà, tôi có thể làm ăn với Tô Nhiếp Nhĩ, đương nhiên cũng có thể
làm với anh.”
“Sao cậu có thể so sánh anh với Tô Nhiếp Nhĩ?”
“Có khác ư?”
“A Tuấn, anh biết cậu vẫn giận anh, năm trước Mao Tấn đến Nam Ninh định hòa
giải nhưng cậu không chịu gặp, sau đó lại mất tích ba tháng, cậu có biết anh lo
cho cậu thế nào không!” Chương Kiến Phi hoàn toàn không có tâm trạng choi golf,
đập bóng đi, anh cũng không nhìn nó có trúng hố không, chỉ mải nói chuyện với
Triệu Thành Tuấn: “Đúng, ba tháng đó rốt cuộc cậu đi đâu?”
Triệu Thành Tuấn quay mặt nhìn anh, giễu cợt: “Nói vậy là anh sai người theo
dõi tôi không thành, theo dõi ba tháng cũng không tìm ra manh mối?”
Chương Kiến Phi không biết nói thế nào.
“Không cần theo dõi, tôi vẫn sống sờ sờ trên trái đất này, dù có chết cũng vùi
trong đất, tôi có thể trốn đi đâu?”
“A Tuấn!”
“Được rồi, không nói nhiều, tôi đến đây là bàn chuyện làm ăn với anh, không
phải để ôn chuyện cũ.”
Triệu Thành Tuấn không muốn tiếp tục chủ đề đó.
Chương Kiến Phi ngại lại làm anh nổi nóng, tựa cằm vào gậy golf: “Làm ăn không
phải rất dễ sao? Anh em chúng ta liên kết, thiên hạ vô địch! Em có tin không,
hôm nay chúng ta chơi golf ở đây, ngày mai cổ phiếu của Hồng Hải đại sụt giá?”
Triệu Thành Tuấn cười: “Chắc chắn rồi, người sốt ruột nhất e có lẽ là Tô Nhiếp
Nhĩ, ngày mai chắc chắn hắn phải bán tháo cổ phần của mình ở Hồng Hải, lúc đó
anh sẽ kiếm món lớn?”
“Anh kiếm lời của hắn làm gì, chỉ cần cậu nhượng cổ phần của cậu cho anh, Hồng
Hải sẽ đại loạn.”
“Tôi chờ chính là câu đó của anh, nói đi, anh trả bao nhiêu?”
Chương Kiến Phi nói ra một con số.
Triệu Thành Tuấn cười ha hả: “Ok, coi như xong!”
Sau đó hai người vào câu lạc bộ cạnh sân ngồi nghỉ, tầng một câu lạc bộ là quán
trà, những bức tường kính trong suốt không hề cản trở tầm nhìn, phóng mắt nhìn
xa, trời thắm mây bay, hồ nước trong, bức tranh thiên nhiên sơn thanh thủy tú
hoàn toàn thu vào tầm mắt.
“Khí sắc cậu xem ra khá tốt.” Chương Kiến Phi nhìn Triệu Thành Tuấn, vẻ quan
tâm, lại quay về chủ đề vừa nãy. “Cậu nói thật đi, ba tháng vừa rồi rốt cuộc
cậu đi đâu, anh đã tìm khắp nơi, ngay đến Mao Lệ cậu cũng bỏ mặc, có chuyện gì
chăng?”
“Tôi chia tay với cô ấy rồi.” Triệu Thành Tuấn nói thản nhiên.
Chương Kiến Phi đăm đăm nhìn anh, cơ hồ không quá ngạc nhiên, mắt lại u ám. Anh
quay mặt nhìn ra cảnh trí bên ngoài, cau mày.
Triệu Thành Tuấn lấy hộp thuốc lá, rút một điếu cầm trong tay: “Vừa trúng ý
anh, không phải sao?”
“A Tuấn, không thể nói như vậy, mặc dù anh luôn cảm thấy hai người không hợp
lắm, nhưng nếu hai người có thể đi đến kết quả, anh vẫn chúc phúc. Mao Lệ đã
chịu nhiều đau khổ về tình cảm, anh mong cô ấy có thể sống hạnh phúc, không
ngờ...”
“Anh còn yêu cô ấy?”
“Anh không biết nói thế nào, yêu hay không đã không còn quan trọng. Xảy ra
nhiều chuyện như vậy, anh cảm thấy cuộc đời còn những thứ khác quan trọng hơn
tình yêu. Bây giờ anh đã có Tiểu Mai, anh có trách nhiệm chăm sóc cô ấy tốt
nhất, còn Mao Lệ, anh chỉ có thể mong cô ấy gặp được một người thật lòng yêu cô
ấy, mang đến cho cô ấy hạnh phúc.”
“Sao anh lại đoán tôi không thật lòng với cô ấy?”
“Nếu thật lòng, cậu đã không bỏ mặc cô ấy suốt mấy tháng. Trước Tết có lần anh
gặp cô ấy trên phố, hôm đó trời rất lạnh, gió to, nhưng Mao Lệ ăn vận rất phong
phanh, đi một mình như mất hồn, người lạnh run, lúc đó anh rất muốn cởi áo
choàng của mình khoác cho cô ấy, nhìn bộ dạng tuyệt vọng của cô ấy anh rất đau
lòng. A Tuấn, đó là thái độ của cậu đối với tình yêu? Thích thì theo đuổi,
không thích thì đá, làm sao anh tin cậu?”
Triệu Thành Tuấn lại tỏ ra bất cần: “Tôi không muốn giải thích, quan hệ giữa
tôi và cô ấy không liên quan đến anh, anh không nên nhắc đến cô ấy, đừng quên
bây giờ anh là chồng người khác.” Nói đoạn, anh lập tức chuyển chủ đề: “À, tôi
lại muốn hỏi anh, sao bỗng dưng anh lại không đội trời chung với Chương Thế
Đức? Muốn lật ông ta?”
“Ông ta nói năng bạt mạng, chửi anh đã đành, còn chửi cha anh, chửi cả cậu
nữa.Chương Kiến Phi mặt u ám: “Mấy năm vừa rồi, cậu cũng biết, anh luôn nhẫn
nhịn, không ngờ ông ta không biết điều.”
“Anh định tính sổ với ông ta đến mức nào?”
“Chỉ cần ông ta chịu xin lỗi cậu và Tiểu Mai, anh sẽ tha cho ông ta. Nếu ông ta
không chịu, anh sẽ không nể tình bác cháu. Đó là một mặt, nguyên nhân quan
trọng là Hồng Hải cũng có cổ phần của anh, anh cũng là người thừa kế Hồng Hải,
anh có thể không tham gia kinh doanh, nhưng anh có trách nhiệm gìn giữ sản
nghiệp gia tộc. Hồng Hải bây giờ đã sa sút, hồi còn sống cha anh đã dốc hết tâm
huyết vào đó, bây giờ Chương Thế Đức làm cho nó rối ben