
a,
nhưng cô vẫn mù tịt, từ đầu chí cuối không hiểu, rút cục ông đang nói gì. Nhìn
ông ấp a ấp úng, hình như còn khẽ run, người run phải là cô, ông ra run gì chứ?
Ơn trời, lúc đó có tiếng gõ cửa, là Bạch Hiền Đức. Rõ ràng đến cứu nguy.
Dung Nhược Thành cũng như trút được gánh nặng, nói: “Mời vào”
Bạch Hiền Đức cười tủm tỉm cầm tờ hóa đơn đi vào, “Báo cáo sếp, đây là tiền
nhuận bút của tác giả Lưu Ly, mời sếp ký giúp.” Lúc Dung Nhược Thành cúi đầu
đọc hóa đơn, Bạch Hiền Đức đá vào chân cô, ý bảo chạy mau. Chuyện này còn gì để
nói, Mao Lệ lập tức đứng lên, cung kính, “Nếu không có việc gì nữa, tôi xin
phép đi.”
Dung Nhược Thành chỉ “ừ” một tiếng, không ngẩng đầu.
Mao Lệ chạy biến như bốc hơi, trở về phòng làm việc lập tức lao lên đi văng,
thở dốc, lát sau dáo dác ngó quanh, “Này, Vương Cẩn chết tiệt chạy đâu rồi, tôi
phải tìm nó…”
“Tôi bảo nó đến nhà kho lấy hàng rồi.” Bạch Hiền Đức bước vào nói, chưa được
hai phút đã không nén nổi, ghé tai Mao Lệ khẽ hỏi: “Này, trong bản kiểm điểm cô
viết gì thế, Dung đại nhân mấy hôm nay rất khác, mỗi ngày đều qua lại phòng
chúng ta mấy lần, dường như muốn lột da cô…”
Mao Lệ là kiểu người điển hình sống ngày nào biết ngày đó, cho dù ngày mai tận
thế, hôm nay cũng vui chơi đã, Dung Nhược Thành muốn lột da cô, ngày mai cùng
lắm diễn vở một kịch thật mùi mẫn cho ông ta xem, cô chẳng bận tâm sếp sẽ làm
gì mình, quay sang tán với Tùng Dung về kiểu tất lụa mới đang thịnh hành, rồi
bắt đầu đọc bản thảo, đọc một lúc đã hoa mắt, không biết “bà già” Bạch lại chạy
đi đâu, vậy là lên mạng ăn trộm rau. Gần đây Mao Lệ rất mê trò ăn trộm rau, vừa
chơi đã nghiện, thường nửa đêm thức dậy mò vào vườn nhà người ăn trộm. Trình độ
hiện nay của Mao Lệ đã ở mức rất cao, có thể trồng nhân sâm tuyết liên, cũng có
thể nuôi gấu trúc, nhoáng cái cô đã ăn nẫng được hai con hươu sao non, một cây
nhân sâm, bốn củ hà thủ ô. Lúc này đang phục kích ở vườn nhà đồng nghiệp Đường
Khả Tâm chờ ăn trộm chuột túi, đột nhiên từ trong kênh đối thoại của MNS bắn ra
một trái tim đỏ nhảy thình thịch, đó là “Cát Bụi” bạn chat của cô hơn một năm
vừa rồi.
Trong những bạn mạng đông đảo của Mao Lệ, Cát Bụi có thể coi là một người trầm
lặng, kiệm lời, rất lịch thiệp, Mao Lệ chỉ biết đó là một người đàn ông có
tuổi, ngoài giới tính, các thông tin khác như nghề nghiệp, hôn nhân, địa chỉ cô
đều không biết.
Cát Bụi có thể chat với Mao Lệ hơn một năm, nguyên nhân quan trọng là anh ta
chưa bao giờ vặn hỏi cô, luôn lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, không hề gây phiền phức
cho cô. Mao Lệ sợ nhất phiền phức, có một số kẻ mới nói vài câu, là đã muốn
biết hết tông tích mười tám đời nhà người ta, rồi lại yêu cầu gặp mặt, gặp
những kẻ như thế cô thường đẩy ngay vào danh sách đen. Còn đại huynh Cát Bụi
này chưa bao giờ hỏi thừa một câu, cũng không bao giờ đả động đến. Có lúc chính
Mao Lệ đùa trước, anh ta còn tránh. Nhưng ngày hôm sau gặp lại, anh ta vẫn chào
hỏi bình thường, hỏi cô có bị muộn giờ làm không, đã ăn sáng chưa, tâm trạng có
tốt không, giống như những câu cha thường hỏi qua điện thoại, thân thiết và ân
cần khiến Mao Lệ không thể từ chối. Do từ nhỏ cha mẹ đã ly hôn, thiếu hụt tình
cha con, khiến cô luôn có cảm tình với những người đàn ông có tuổi, cô cũng
không e dè tuyên bố với cả phòng biên tâp, “Tôi thích những ông già”
“Cô đang làm gì?” Cát Bụi hỏi Mao Lệ trên MNS.
“Ăn trộm rau.”
“Trộm rau?”
“Phải, một trò chơi, ông không biết đâu.”
“Biết làm thế nào, già rồi không theo kịp thời đại.”
“Thôi đi, đừng cố tình đóng giả người già với tôi.”
“Sếp của cô không quản lý cô sao?”
“Anh nói là bà già Bạch ư? Ồ, bà ấy đi rồi… đáng tiếc, con chuột túi đó vốn dĩ
tôi có thể kều được, tôi đã mai phục nửa ngày rồi.”Cô gõ chữ rất nhanh, “Anh
biết không, sáng nay đi làm tôi suýt chết, bị sếp trưởng gọi và phòng làm việc
của ông ta.”
“Chuyện đó có gì đáng sợ? Sếp gọi nhân viên là chuyện thường.”
“Chuyện thường, nhưng vấn đề là tôi vô cùng căng thẳng.”
“Tại sao căng thẳng, làm chuyện gì xấu chăng?”
“Không phải, mấy hôm trước ông ta bảo tôi viết bản kiểm điểm, tôi không có thời
gian viết mới nhờ cô nhân viên thử việc viết giúp, không biết có phải ông ta đã
phát hiện ra, hôm nay gọi tôi đến văn phòng hỏi chuyện đó.”
Cát Bụi im lặng một hồi, không trả lời.
Mao Lệ gõ chữ hỏi,” Sao thế?”
Vẫn im lặng.
“Này, không sao chứ?”
Cuối cùng Cát Bụi nói, “À, tôi có điện thoại, cô vừa nói gì?”
“Không có gì, chỉ là nhờ người viết giúp bản kiểm điểm, có lẽ bị sếp phát
hiện.”
“Muốn người ta không
biết, trừ phi đừng làm, chuyện này cô làm thế là không được. Cho dù không có
thời gian viết cũng nên nói rõ với sếp, sao có thể nhờ người viết thay? Như vậy
là lừa dối!”
“Ôi, nghiêm trọng thế ư?” Mao Lệ sợ hãi.
“Có lẽ, nghiêm trọng hơn cô nghĩ.”
“Vậy tôi phải làm thế nào?”
“Tự nghĩ xem, tôi có việc, đi trước đây. Bai bai!”
“Này, này, nói cho tôi biết tôi nên làm gì!”
…
Tín hiệu tắt máy.
Tin
đồn
Suốt cả buổi sáng Mao Lệ tâm thần bất an, vừa nghĩ tới những lời của Cát Bụi cô
đã sởn gai ốc, lừa dối…