
ẫn còn đó,
vẫn hiện hình, vang vọng, nhưng tất cả đã không thuộc về cô nữa. Còn nhớ sau lễ
cưới không lâu là sinh nhật anh, tiệc mừng vô cùng náo nhiệt đông vui, mọi người
thi nhau đốt nến, giục anh cầu nguyện. Anh cầu nguyện gì? Lúc đầu anh không
chịu nói, về sau nói riêng với cô, Mao Mao, anh cầu mong chúng ta mãi mãi bên
nhau.
Thật dại khờ, ở đời làm gì có mãi mãi, hạnh phúc chỉ là ánh pháo hoa trên
không, tan biến trong chớp mắt, vừa rực rỡ chói lòa đã lập tức tiêu tan vô hình
vô ảnh.
Đúng vậy, vô hình vô ảnh.
Hai ngày sau, Triệu Thành Tuấn gửi tin nhắn, tiền đã chuyển vào tài khoản của
cô, bảo cô kiểm tra.
Mao Lệ chẳng buồn hồi âm, đến tối, anh lại nhắn: “Tôi đã chuyển đến Hải Thiên
Uyển, biển rất đẹp, bầu trời sao rất đẹp, cô có nhìn thấy biển dưới trời sao?”
“Anh có nhìn thấy biển dưới trời sao?”
Như một hồi âm…
Chuyện cũ ập về như bão tố. Mao Lệ nằm trên chiếc giường êm ái, nhắm mắt, cảm
giác toàn thân mỗi lúc một nhẹ, tiếng sóng từ vùng quê xa xăm dần dần lan đến
tai cô, có cả tiếng chim hải âu, quen thuộc vô chừng. Cô thấy mình bập bềnh
trên mặt biển, bầu trời xa thẳm, sao chưa mọc, ráng chiều đỏ thẫm như màu hoa
hồng rực cháy nửa bầu trời… lần đầu tiên nằm trên chiếc giường rộng thênh thang
trong Hải Thiên Uyển, Mao Lệ hỏi Chương Kiến Phi: “Sao anh biết em thích ngắm
sao?”
Chương Kiến Phi mỉm cười, “Em không nhớ ư? Có lần em hỏi, anh có nhìn thấy biển
dưới trời sao, lúc đó anh nghĩ, nhất định em rất thích ngắm sao.”
Lâu như vậy, anh vẫn nhớ câu đó.
Mao Lệ chỉ thấy bàng hoàng…
Từ lúc quen đến lễ cưới chưa quá nửa năm, nhưng nghĩ lại vẫn thấy mơ hồ, rõ
ràng đã xảy ra rất chân thực, nhưng lại cảm giác như một giấc mơ. Hồi đó Mao Lệ
thường giật mình tỉnh giấc trong đêm, nhìn người bên gối, luôn phải mất một lúc
mới nhận ra mình đã kết hôn, đúng, đã kết hôn… có lúc ăn cơm hoặc đang làm việc
gì, cô luôn ngây người nhìn Chương Kiến Phi, tự nói với mình, người này là
chồng mình, mình đã lấy anh, phải sống suốt đời với anh, suốt đời, rất dài…
Khi cha biết cô sẽ kết hôn, hỏi cô: “Con có chắc sẽ không hối hận?”
Mao Lệ trả lời dứt khoát: “Vâng, không hối hận.”
Nhưng hôm tổ chức hôn lễ, khi chiếc nhẫn kim cương từ từ luồn vào ngón tay,
xung quanh là hoa tươi, và vụn giấy màu rắc như mưa, cô đã hối hận, bởi vì cô
không thể xác định mình có yêu người đàn ông đó hay không, cô lấy anh giống như
“trả nợ”. Còn anh xúc động ôm chặt cô nghẹn ngào, “Mao Mao, cuối cùng anh đã
làm được một việc hài lòng nhất trong đời.”
Đêm tân hôn, tại phòng trăng mật ở một khách sạn Thượng Hải, dưới ánh đèn ngủ
màu hồng, anh ngắm cô rất lâu, xoa đầu cô, nghịch tai cô, hôn chóp mũi cô, hít
mùi hương ngây ngất trên cơ thở cô, giống như sở hữu một báu vật quý giá không
nỡ chạm vào, lại sợ sẽ biến đi trong chớp mắt, anh cứ hỏi cô mãi: “Mao Mao, đây
là thật ư?”
Lúc đó Mao Lệ nhìn anh, lòng cũng thầm hỏi, đây là thật ư? Cuộc hôn nhân đến
quá đột ngột, cô chưa hề chuẩn bị đầy đủ tâm lý, ánh mắt anh khiến cô hơi
hoảng, nụ hôn của anh khiến cô sợ hãi, tất cả những thứ anh trao cô đều quá
mãnh liệt, giống như một thỏi sô cô la đặc quánh không tan, cô không thoát
được, chỉ thấy ngột thở. Tâm trạng cô do vậy rất xấu, buồn vui thất thường, vô
duyên vô cớ tìm anh trút giận, mới chưa hết tuần trăng mật, quan hệ hai người
đã lạnh như băng.
Khi cô tức giận, anh đứng một mình hút thuốc ở ban công, quay lưng về phía cô,
giọng nhỏ trầm, cơ hồ run run tự hỏi: “Có phải mình đã sai lầm…”
Thực ra quá trình quen Chương Kiến Phi rất đơn giản, Chương Kiến Phi là bạn
cùng trường với anh trai Mao Lệ hồi còn du học ở Anh, sau khi tốt nghiệp Mao
Tấn về nước giúp cha công việc kinh doanh, Chương kiến Phi đến Thượng Hải vì
chuyện làm ăn, Mao Lệ quen anh qua Mao Tấn.
Ở Thượng Hải Mao Tấn sống như ông hoàng, có hẳn một phòng chứa quần áo, phòng
giải trí, phòng xem phim, nghe nhạc, không thiếu thứ gì, lại còn có một kho xe
riêng, hai người giúp việc, một cuộc sống quá an nhàn vương giả. Mẹ Mao Lệ lên
Thượng Hải chứng kiến, mặc dù không cam lòng, nhưng đành bó tay trước hiện thực
tàn khốc, con gái đi theo bà phải chịu khổ từ nhỏ, cả năm không được mặc bộ
quần áo mới, đánh mất cái bút chì còn bị đánh, bà không có quyền bắt con sống
khổ mãi.
Vậy là cuối cùng bà đồng ý để Mao Lệ lên Thượng Hải học đại học, ơn trời, Mao
Lệ lại thi đỗ đại, không cần cha cô bỏ tiền mua. Ít nhiều cũng khiến mẹ cô hãnh
diện. Mao Lệ là báu vật của cha và anh, đi đến đâu họ cũng tranh nhau đưa cô đi
cùng, Mao Lệ trở thành thiên kim tiểu thư nổi tiếng của trường đại học F. Có
một dạo, muốn trải nghiệm cảm giác mới mẻ, cô chuyển vào sống trong ký túc xá.
Cha cô hàng ngày sai giúp việc mang đến trường cho cô đồ ăn ngon, quần áo đã là
ủi phẳng phiu, cô chỉ hắt hơi cũng có người báo với ông. Anh cô càng vô nguyên
tắc, có lúc cô đang học trên giảng đường cũng gọi ra ngoài đi chơi, dạy chơi
goll, cưỡi ngựa, đua xe, buổi tối chưa chơi đến một, hai giờ sáng chưa đưa cô
về trường. Những ngày đó thật quá ngông cuồng, Mao Lệ chơi quen,