
không khóc nổi, chỉ thấy mệt, mệt bải hoải rã
rời, lên tầng, vào phòng ngủ, chỉ mong ngủ được thật nhanh. Lúc này bão đã về,
gió lồng lộn bên ngoài, cây quanh nhà vặn mình răng rắc, tấm trần di động trong
phòng ngủ vẫn mở, sấm giật ầm ầm trên đầu, mỗi lần chớp lóe cả căn phòng sáng
trắng, chiếu lên thân hình cô trên giường như một xác chết. Rõ ràng nằm trong
phòng lại cảm thấy như trôi dạt trên biển, nước biển lạnh tràn qua người, cô co
quắp như con tôm trong chăn, lạnh run lập cập.
Hải Thiên Uyển bây giờ
đúng ra không phải của cô, đã cho Triệu Thành Tuấn thuê, cô hoàn toàn không có
tư cách vào đó. Nhưng ngoài chỗ này, Mao Lệ muốn chạy trốn còn có thể đi đâu.
Không cãi cọ, không chất vấn, không một lời đay nghiến nhằm vào nhau, Triệu
Thành Tuấn quả nhiên hành xử độc đáo. Lần trước Mao Lệ yêu cầu chia tay, anh
không giải thích, không nài nỉ cứu vãn, lẳng lặng làm theo, kết thúc một cuộc
tình đối với anh như ra về giữa chừng khi chưa xem hết bộ phim, về thì về, anh
cũng chẳng mất gì. Lần này anh không nói chia tay, nhưng giữ quyền chủ động,
anh nói suy nghĩ xong sẽ cho cô câu trả lời, lại còn cần câu trả lời nữa, anh
không nói thẳng ra là chia tay chỉ do không muốn tình trạng quá khó coi. Anh là
vậy, cho dù chia tay vẫn giữ phong độ, hơn nữa, anh kiên quyết không cho Mao Lệ
cơ hội giải thích và cứu vãn, anh tránh cô nửa tháng, không thăm không hỏi,
giống như đợi nồi nước sôi nguội hẳn mới dửng dưng ngả bài, hành động đó giống
như đang nói, “bộ phim này tôi không muốn xem nữa”, không lý do, không nguyên
nhân gì hết, không xem là không xem.
Mao Lệ coi như thực sự nếm trải sự kiêu ngạo và tuyệt tình của người đàn ông
này. Anh chưa bao giờ bộc lộ nội tâm, anh phẫn nộ, buồn, đau hay tuyệt vọng,
người khác đều không nhìn thấy. Mao Lệ biết anh đưa ra quyết định đó chắc chắn
đã qua cân nhắc, quá trình này đối mọi người đều là câu đố, có lẽ cô chưa bao
giờ đi vào lòng anh.
‘Tinh tung tinh tung...”
Trong lúc thần trí bàng hoàng cơ hồ có tiếng chuông cửa.
Mao Lệ đầu tiên không để ý, nhưng tiếng chuông vang trong đêm vắng rõ mồn một,
cô nín thở lắng nghe, không phải tiếng chuông máy bàn, cũng không phải chuông
điện thoại di động, là chuông cửa! Cô vô thức nhìn đồng hồ trên tường, mười hai
giờ đêm, muộn thế này ai còn đến tìm cô? Bật đèn ngủ ở đầu giường, cô dò dẫm
xuống giường, của phòng ngủ có gắn thiết bị nghe nhìn, cô nhấn nút, trên màn
hình hiện lên khuôn mặt lờ mờ lo âu, cô bỗng cứng người, là Dung Nhược Thành!
“Sao lại là ông?” Cô nói vào máy.
Dung Nhược Thành ngoài cổng không nhìn thấy cô, nhưng nghe được tiếng cô, vội
nói: “Là tôi đây! Hiền Đức bảo cô đi Bắc Hải, không yên tâm, tôi cũng vậy, tôi
đến xem cô thế nào.”
Mao Lệ do dự rồi nhấn nút trên thiết bị. Lát sau nghe thấy tiếng xe hơi đi đên,
cô đứng trên tầng hai nhìn ra, thấy xe Dung Nhược Thành vòng đến sân trước.
Cô xuống nhà mở cửa, đứng bên cạnh nhìn ông đi vào, trầm tư không nói.
“Mao Lệ, cô ổn không?” Đầu và vai Dung Nhược Thành đều ướt, mắt hơi trũng, xem
chừng rất mệt. Mao Lệ nói: “Mời vào” rồi dẫn ông vào phòng khách, đi lấy khăn
bông đưa cho ông. “Cảm ơn”, ông lau nước mưa trên mặt, thấy Mao Lệ không hề gì,
ông thở phào: “Chỗ này thật khó tìm, Bạch Hiền Đức chỉ nói đại khái, gọi di
động cho cô không được.”
“Tôi tắt máy.” Mao Lệ rót trà cho ông: “Uống chút trà nóng đi, bên ngoài rất
lạnh.”
“Đúng, vừa mưa vừa gió, tôi đã tưởng không đến được Bắc Hải.” Ông cười đôn hậu,
nhìn khuôn mặt hốc hác chưa hoàn hồn của ông đủ biết dọc đường ông lo lắng thế
nào. Hai người ngồi đối diện trên đi văng, rất lâu không nói, mưa to dần, đập
ầm ầm vào cửa, Dung Nhược Thành nhìn màn mưa bên ngoài, cuối cùng vẫn bộc lộ lo
lắng trong lòng: “Chúng tôi sợ cô xảy ra chuyện, Bạch Hiền Đức rất lo, nhất
định bắt tôi đi...”
Mao Lệ nhún vai: “Tôi không sao, chỉ là... muốn yên tĩnh một mình.”
“Xin lỗi, đã gây rắc rối lớn cho cô như vậy.” Ông nói rất thành khẩn: “Tôi đã
bảo họ xóa bức ảnh đó rồi, thật chẳng ra sao, buổi chiều tôi đã phê bình người
quản lý. Mao Lệ, tôi thật không biết nói thế nào... nếu chuyện này làm bạn trai
hiểu lầm cô, tôi có thể đến giải thích hoặc xin lỗi...”
“Không cần đâu, không nghiêm trọng như ông nói.” Mao Lệ quả thực không muốn
tiếp tục chủ đề này: “Giữa tôi và anh ấy có một số vân đề, không liên quan đến
người khác, vấn đề không phải ở ông.”
Dung Nhược Thành vẫn áy náy: “Nhưng tôi rất buồn, tôi thấy gần đây tinh thần cô
không được tốt, nhất định là do chuyện này, đều tại tôi xốc nổi, thấy cô bị
thương luống cuống, chẳng nghĩ gì... Tôi mới nghe nói, bạn trai cô hôm đó cũng
đến, có người nhận ra xe của anh ấy, rất xin lỗi, Mao Lệ...”
“Đã nói rồi, không nên nhắc lại, được không?” Mao Lệ khẩn cẩu.
“Được... không nói nữa...”
“Thật mà, ông không nên nghĩ nhiều, vấn đề của hai chúng tôi phần lớn có nguyên
nhân từ chính bản thân, do hai bên không tin nhau mới xảy ra hiểu lầm, tôi nghĩ
thế.” Mao Lệ hai đan tay vào nhau, dưới ánh đèn, sắc mặt cô vẫn nhợt nhạt,
những ngày vừa qua chắc cô rất k