
ngày hôm nay,
mình không nên suy nghĩ lung tung, họ sẽ vẫn tốt, lần này nhất định sẽ có kết
quả. Nhưng sự bất ổn của anh bộc lộ quá rõ, dù chiều chuộng cô, thậm chí nịnh
nọt cô, Mao Lệ vẫn cảm thấy giữa họ luôn tồn tại vấn đề khó hiểu nào đó. Lúc
gần gũi anh thường tỏ ra thảng thốt vội vàng như ngày tận thế, ôm cô, hôn cô,
giống như không còn thời gian nữa, mỗi lần gần nhau tựa hồ là lần cuối cùng,
rốt cuộc anh làm sao? Mao Lệ không dám hỏi, từ khi từng chia tay, cô trở nên
hết sức thận trọng, không hỏi nhiều, không nói nhiều, sợ làm anh lo lắng, sợ
gây áp lực với anh, sợ cảnh tượng ngọt ngào đẹp như mơ tan biến thành bong
bóng.
Nhưng Mao Lệ cảm thấy quá cẩn trọng hình như cũng là một gánh nặng, mối nghi
ngờ đó của cô, phải chăng cặp tình nhân nào cũng có? Cảm giác bất an, bởi vì
quá mỹ mãn cho nên luôn sợ hạnh phúc sẽ biến mât trong chớp mắt? Câu thơ Đường
cô học từ nhỏ “vật
đẹp không bền, mây hồng dễ tản, thủy tinh dễ giòn” chẳng phải ý cũng như vậy?
Điều khiến cô thấy bất an và khó nắm bắt nhất là, Triệu Thành Tuấn rốt cuộc có
dự định gì? Anh chưa bao giờ nói với cô về tương lai, thỉnh thoảng cô nhắc đến,
anh cũng khéo léo né tránh. Cô cảm thấy anh không phải người vô trách nhiệm,
không phải loại đàn ông hám sắc đùa bỡn chơi bời, chẳng có căn cứ, chỉ là cảm
giác, nhưng cảm giác thường không đánh lừa con người. Còn Mao Lệ, tuổi không
còn nhỏ, những năm vừa rồi cũng đã nếm không ít vị phong trần, cô không muốn
tiếp tục lang thang, theo cách nói của cô, có tuổi rồi không muốn quậy nữa,
không như tuổi mười tám luôn cảm thấy thời gian quá lâu, mười năm thảng thốt
ngoái đầu không khỏi giật mình, bạn học ngày xưa đa phần đã yên bề gia thất,
ngay Phi Phi lặn lộn trong tình trường bao năm, tháng sau cũng thành hôn, còn
cô?
Tình yêu là gì? Hôn nhân là gì? Thực ra đến giờ Mao Lệ vẫn mơ hổ, cô chỉ biết
hồi mới lớn mơ ước một tình yêu đá vàng cháy bỏng, đến tuổi này, lại chỉ muốn
một chữ bình an, một cuộc sống thanh bình yên ả. Đương nhiên bây giờ cô cũng
chưa già, hai sáu, hai bảy tuổi vẫn ở cái đuôi của thanh xuân, nhưng qua cái
đuôi ấy thì sao? Lúc đó thực sự là gái ế. May mà hiện nay tình cảm dường như
vẫn tốt, bất luận thế nào người đàn ông bên cạnh vẫn là ý trung nhân của cô, cô
thích anh, muốn ở bên anh, và hy vọng được ổn định bằng mối quan hệ chính thức.
Cô luôn tin là, thành ý lớn nhất của người đàn ông đối với phụ nữ chính là cho
họ một “quan hệ chính thức”, nếu anh ngỏ ý, cô nhất định nhận lời.
Nhưng về mặt này thái độ của Triệu Thành Tuấn dường như rất mập mờ, hôm trước ở
Phòng Thành cô đã thử thăm dò ý anh. Lần trước ăn tối ở nhà hàng trên quảng
trường Ngũ Tượng, một chàng trai bên cạnh cầu hôn với bạn gái, khung cảnh vô
cùng lãng mạn, có hoa hồng, có nhẫn kim cương, lúc đó rất nhiều thực khách đã
chúc mừng họ, Triệu Thành Tuấn lại tỏ ra dửng dưng, ăn xong nhanh chóng kéo cô
đi, khiến cô buồn suốt mấy ngày. Anh thông minh như vậy, anh sao có thể không
nhận ra tâm tư của cô?
“Đang nghĩ gì thế?” Có lẽ cảm thấy không khí trong xe hơi khác thường, Triệu
Thành Tuấn bỏ tài liệu trên tay, kéo cô lại: “Vẫn giận anh?” Nói đoạn anh xoa
đầu xoa mặt cô, dường như cô là Tom.
Mao Lệ dựa vào vai anh, vẫn nhắm mắt: “Phải, vẫn giận.”
Anh ôm cô: “Sorry, anh sai rồi, tối mời em ăn cơm được không? Muốn ăn gì cứ
nói.”
“Một bữa ăn là đền bù được sao?”
“Vậy em muốn thế nào? Tối qua chúng mình đã ước hẹn với nhau còn gì.”
Mao Lệ cười.
Anh cũng cười, một nụ cười xóa hết giận hờn, hai người lại giảng hòa. Anh không
đọc tài liệu, có lẽ đã mệt, ôm cô nhắm mắt thư giãn. Mao Lệ ngoan ngoãn nép vào
người anh, lặng lẽ nghịch cúc áo anh không nói, lơ đãng nhìn phong cảnh lướt
nhanh bên ngoài, sự bất an trong lòng không hề giảm bớt dưới những cử chỉ vỗ về
của anh. Suy cho cùng, họ vẫn có vùng cấm không thể động chạm, nhưng né tránh
không có nghĩa vấn đề không tồn tại, cô thầm nghĩ, vấn đề của họ rốt cuộc là ở
đâu?
“Mao Lệ!” Cô tưởng anh đã chợp mắt, không ngờ anh lại bất chợt gọi tên cô.
Cô ừ một tiếng: “Chuyện gì?”
“Dung Nhược Thành là ai?”
Em
có thể không yêu tôi, nhưng không thể phản bội tôi
Thời gian trôi rất nhanh, thoáng cái đã Tết Trung thu,
cục xuất bản tổ chức cuộc thi đấu bóng nhựa hàng năm, nhà xuất bản của Mao Lệ
cũng tham gia, mỗi phòng ban đều cử một đại diện tham dự, phòng biên tập số một
là Mao Lệ. Bóng nhựa khác với bóng chuyền thông thường, rất nhẹ, là loại bóng
nhựa bơm khí, không dễ gây thương tích cho người chơi, hơn nữa nam nữ cùng tham
gia, rất phù hợp với hoạt động thể thao tập thể. Nam Ninh nổi tiếng yêu thể
thao, môn thể thao thịnh hành nhất ở đây ngoài bóng rổ còn có bóng nhựa. Sau
bữa cơm tối nhiều người đi tìm sân tập, mỗi đơn vị còn tổ chức thi đấu. Vào mùa
thi đấu, các sân vận động đều được thuê trước nên không còn chỗ nào trống, không
khí vô cùng náo nhiệt. Có thể coi đây là một nét đặc sắc của Nam Ninh.
Dạo đó, cứ đến giờ nghỉ trưa, các thành viên trong đội tuyển của nhà xuất bản
đều phải tập trung tập luyện, nếu không đủ n