
ăm ghét nhất trong cuộc đời, vì thế anh đã nhủ mình rằng, nếu sau
này không mang được tới cho em những điều tốt đẹp nhất thì nhất định anh sẽ để
cho em ra đi.
Để em ra đi, nói ra điều ấy thì rất dễ dàng. Nhưng để
làm được thì sao lại khó khăn đến thế. Huống chi anh lại không hề mong muốn. Vì
thế anh đang nghĩ tới một cách tốt nhất đó là mang lại cho em cuộc sống tốt
nhất với một thời gian ngắn nhất, đó cũng chính là lý do để anh lựa chọn đi
theo con đường tắt và làm ngược lại với niềm tin của mình, làm mọi cách lấy
lòng lãnh đạo, không ca thán, phàn nàn trước bất cứ công việc nào. Thậm chí là
tham dự cả vào những việc mà phải sử dụng tới những mánh lới. Chắc em cũng
biết, khi anh được điều về tổng công ty với một lượng công việc mà cần tới hơn
ba người và điều đó đã khiến cho một vị chủ nhiệm mà cả năm không có nổi một nụ
cười đã phải thốt lên rằng : cậu thực sự nghĩ rằng mình sẽ làm được ? Và anh đã
quay đầu lại mỉm cười mà không trả lời ông ấy. Để cho người phụ nữ mình yêu có
thể sống trong hạnh phúc, thì dù có phải bất chấp sự sống của mình cũng chẳng
đáng gì.
Anh biết cơ hội thực tập ở Mỹ chính là con đuờng tắt
để leo lên một cách nhanh chóng, chỉ cần có được kinh nghiệm ấy, chỉ cần có
được lớp mạ ấy, thì sau khi anh về nước, chúng ta sẽ được sống no đủ. Lý do của
chuỵện này cả anh và em đều rất rõ, vì vậy khi khuyên anh, em đã không phải tốn
nhiều sức lực, còn anh thì cũng đã không phản bác, nhưng chỉ vì anh không muốn
xa em nên đã rất do dự. Ngốc ơi, em có biết không, thời gian ở đây và Bắc Kinh
lệch nhau 12 tiếng đồng hồ, khi anh ăn bữa trưa thì là lúc em đi ngủ, nhiều lúc
anh đã nhớ em đến phát điên, muốn gọi điện thoại để được nghe giọng nói của em,
nhưng rồi khi bấm đến con số cuối cùng thì lại dừng lại mà chẳng muốn chút nào.
Anh sợ, sợ làm hỏng giấc mơ đẹp của em. Những khi không có anh, không biết em
ngủ có ngon không, vì thế đã mấy lần anh đã phải nghiến răng ở lại công ty để làm
thêm, để chờ đến nửa đêm mới gọi điện cho em. Cả một toà nhà chỉ có một mình
anh, với một ngọn đèn, nhưng anh cảm thấy rất ấm áp. Ở đầu dây bên kia, vẫn là
tiếng cười hồn nhiên của em, vẫn với vẻ mạnh mẽ, không bao giờ thay đổi.Trước
đây, anh đã đùa em rằng, giọng của em rất khó nghe, nhưng đó chỉ là những lời ở
ngoài cửa miệng mà thôi, bởi vì nghe thấy giọng nói của em, anh đã không nén
nổi mong muốn trở về nhà, về bên em, để hôn em hết lần này đến lần khác và mãi
mãi không rời xa.
Cũng chính niềm tin ấy đã nâng đỡ cho anh suốt một năm
qua, thời tiết New York rất lạnh, anh nghĩ có lẽ nó cũng lạnh giống như miền
Đông Bắc quê em, anh chưa bao giờ tới Đông Bắc nhưng anh cảm thấy nó rất thân
thuộc, và cảm giác ấy dường như đã có rất lâu và rất sâu trong đầu anh. Mỗi một
lần nhìn thấy những bông tuyết rơi, anh lại nhớ đến em, và lại cảm thấy gần em
hơn một chút. Vì anh rất thích tuyết, rất thích được thấy tuyết rơi, tuy nơi
anh ở không có thiết bị sưởi ấm, nhưng anh vẫn mong chờ những giờ phút ấy.
Ngốc ơi, ngày hôm em nói chia tay với anh, nhất định
em đã khóc, anh biết điều đó. Lần nào em khóc, anh cũng đều cảm thấy, bởi vì
lòng anh rất đau, sự tàn nhẫn của em anh chỉ thấy buồn cười, giống như chuyện
một ông vua nọ đã dùng chiếc áo mới nhất để che đậy một thứ thực ra chẳng có gì
trong sự bất lực và khó khăn. Em đừng lừa dối anh, Ngốc. Bởi anh đã biết tất
cả.
Còn về người đàn ông đã lên tiếng trong điện thoại
ngày hôm ấy, anh cũng sẽ không hỏi. Anh cũng sẽ không nghi ngờ, bởi vì chẳng có
ai sẽ yêu anh nhiều hơn em. Hãy để cho anh nghĩ thế, nhé, haha, bởi vì những
ngày tháng gian khổ nhất chúng ta đều đã cùng nhau vượt qua, chẳng đúng thế sao
? Vì thế, anh muốn viết bức thư này cho em, coi như đó là một lời xin lỗi được
không ?
Anh xin lỗi, anh không thể ở bên em, nhưng anh xin
thề, năm mươi năm tới đây anh sẽ chịu trách nhiệm đến cùng với người vợ yêu dấu
của anh, anh sẽ mang tới cho cô ấy cái ăn, cái mặc, mang lại cho cô ấy những
giờ phút để sáng tác tiểu thuyết mà không phải lo nghĩ gì, và để cho cô ấy thoả
sức xem những bộ phim Hàn Quốc. Anh sẽ kiếm tiền ngày đêm để nuôi cô ấy thật
khéo, béo đến mức chẳng có người đàn ông nào thèm nhìn cô ấy nữa, đến lúc ấy,
cô ấy chỉ thuộc về một mình anh mà thôi, và cô ấy sẽ trở thành một bà vợ béo
chỉ của riêng mình anh.
Vợ yêu của anh, anh cầu xin em hãy nhận lời của anh
được không? Hãy chờ anh thêm một năm nữa, một năm sau, anh xin thề sẽ mang lại
cho nàng công chúa của anh tất cả. Câu chuyện nàng công chúa Lọ Lem ấy anh rất
nhớ, hãy để anh được đi đôi giày kim cương lên chân em, tuy chàng hoàng tử của
em không đẹp trai, và cũng không giàu có, nhưng ít ra thì người ấy cũng đang
rất cố gắng để cho cô gái Lọ Lem trở thành nàng công chúa Bạch Tuyết, cố gắng
để cho cô gái Lọ Lem không còn phải vung chổi, cố gắng để cô gái Lọ Lem có một
cung điện lộng lẫy thuộc về mình…
Hãy tin anh, được chứ ? Chỉ một lần thôi, anh sẽ không
bao giờ hối hận, chúng ta ngéo