
hết cuộc đời cùng anh.
Đúng lúc anh đang nghĩ như vậy thì Lương Duyệt quay lại mỉm cười, giơ tay chỉ:
“Ở đằng kia có bán cá đấy, anh phụ trách việc mua cá đi”
Khi cô cười, không ai nghĩ rằng cô đã hơn ba mươi tuổi, mái tóc được cột túm
đuôi ngựa cùng với đôi mắt sáng long lanh, trông cô giống như một cô dâu mới
cưới, đôi gò má ửng hồng toát lên vẻ đằm thắm ngọt ngào và thẹn thùng của người
lần đầu tiên làm vợ.
Đang ngây người ra nên anh không nhìn ngay về phía tay cô chỉ, mà cầm lấy mấy
quả cà chua trong tay cô bỏ vào trong túi, rồi đưa tay kéo cô về phía trước.
Lương Duyệt bị anh kéo đi vội vã, không kịp bước theo nên loạng choạng và phải
chạy lên hai bước mới đuổi kịp. Cô hỏi anh, vẻ không hiểu: “Sao thế?”.
Anh cúi đầu, hơi nghiêng mặt để che giấu vẻ ngượng
ngùng, đáp: “Không có gì, em chọn cùng đi với anh đi, anh không biết chọn đâu”.
Tất nhiên là anh không bao giờ nói với cô rằng, anh vừa bị nụ cười của cô làm
cho mất hồn, vì thế nên phải tìm lời để lấp liếm.
Lương Duyệt cũng không muốn đôi co với anh. Cô cúi người bên bể cá để chọn,
động tác xem ra rất thuần thục, anh đứng bên nói xem vào: “Em để người ta chọn
cho, em cũng đâu biết chọn.”
“Kỹ thuật chọn cac của em, nói không ngoa, cũng thuộc loại nhất đấy. Anh quên
rồi à, những lần aawn cá trước đây đều là do em chọn cả mà.” Rồi cô chỉ vào con
cá diếc to nhất, nói với người bán hàng: “Con kia kìa, chắc chắn là nó có
trứng”.
Người bán hàng khen cô mấy câu, nhưng Trịnh Hy Tắc không nghe rõ, bởi anh chỉ
nghe được duy nhất câu nói lỡ lời của cô mà đáng nhẽ không nên nghe thấy.
Lương Duyệt đã nhầm anh với một người khác, qua đó anh cũng đã hiểu kỹ thuật
chọn cá của cô do đâu mà có.
Cô đắc chí quay lại lấy tiền, rồi thả con cá vào trong túi xách, nhướng mày
nói: “Thế nào? Đầu bếp còn phải khen em chọn cá giỏi hơn họ đấy”.
Anh mỉm cười cố giấu tâm trạng: “Đúng thế, đúng là rất giỏi”.
Mãi cho đến khi cả hai túi đều chặt căng, Lương Duyệt mới ngừng việc mua bán,
cô bảo anh lấy giúp chiếc khăn trong túi áo. Anh đặt túi xuống, rút giấy ra lau
cho cô, Lương Duyệt định tránh, nhưng anh nói: “Đứng yên nào, mùi cá tanh lắm,
cẩn thận lại dây ra hết người bây giờ.”
Cô ngẫm một lát rồi bảo: “Đúng thế, vậy anh lau giúp em, cả kẽ móng tay nữa”.
Thế là anh cúi đầu chăm chú lau tay cho côn, cô cũng cúi đầu xuống nhìn vì sợ
anh lau không sạch. Mặc dù, giá trị của những bộ quần áo họ mặc trên người
không hề nhỏ, người đàn ông rất nổi bật, còn người phụ nữ cũng rất đoan trang,
xinh đẹp, vậy mà không hiểu sao hình ảnh ấy của họ và cái chợ ồn ào đã tạo ra
ấn tượng về sự hòa hợp rất khó nói thành lời cho tất cả những ai đi ngang qua.
Đôi lông mi của Trịnh Hy Tắc ở ngay trước mắt Lương Duyệt, cô cũng bắt đầu cảm
thấy cổ họng như bị thít chặt lai, cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô quá gần,
cô hơi lúng túng, có lẽ là do tính cách hay e thẹn của cô, những lời nói quá
ngọt ngào cùng với sự quan tâm chăm sóc quá mức đều khiến cô khó thích nghi.
Mặc dù đêm đêm có thể gối kề gối, nhưng nếu tỏ ra âu yếm và quấn quýt với nhau
thực sự thì cô lại thấy rất ngượng.
Cô rụt tay về nhưng không được, bèn mỉm cười nói: “Được rồi, em đâu có phải trẻ
con nghịch bùn đất, việc gì phải lau kỹ thế?”
“Anh là thế không phải vì em đâu, mà vì anh lo cho cái bụng của mình, anh sợ
nếu lau không sạch mà để em về nhà làm cơm, ăn vào sẽ bị đau bụng.”, anh nói
với vẻ rất nghiêm túc.
Lương Duyệt phì cười, cảm thấy tâm trạng trở nên rất dễ chịu. Biết rõ ý anh
không phải như vậy, nhưng cô thấy vui vì anh ngày càng hành xẻ giống những
người bình thường.
Lương Duyệt luôn chú ý đến công bằng trong tất cả mọi công việc, tức là người
này nấu cơm thì người kia rửa bát, hoặc người này rửa bát thì người kia lau
nhà. Nhưng điều khiến cô bất ngờ là, dù nấu cơm hay lau nhà thì Trịnh Hy Tắc
cũng làm rất thuần thục, thế là ý định trừng phạt anh của cô một lần nữa bị phá
sản.
“Anh biết nấu cơm à?” Lương Duyệt cẩn thận buộc chiếc tạp dề ngang người cho
anh. Những bông hoa nhỏ của chiếc tạp dề trên nền của chiếc áo sơ mi của anh
tạo nên một sự tương phản rất ngộ, cô muốn cười mà không dám.
“Có chứ, trước khi mẹ anh qua đời, đều là anh nấu cơm.” Trịnh Hy Tắc ngừng
trong giây lát rồi đáp.
Mẹ anh là người phụ nữ bí ẩn mà nhà họ Trịnh rất kiêng nhắc đến. Thật ra, đó
không thể được coi là một câu chuyện tình đẹp và buồn, mà trong đó phần nhiều
chứa đựng danh lợi và sự tàn nhẫn. Hồi ông Trịnh còn trẻ, ông đã phải cưới con
gái một người bạn đồng liêu của bố theo sự sắp xếp của hai bên gia đình, sau
ngày giải phóng, họ ở lại Bắc Kinh. Nhưng đáng tiếc, trong nhiều năm sau đó, họ
vẫn không có con cái, mãi cho tới khi hơn năm mươi tuôỉ, ông quen mẹ của Trịnh
Hy Tắc và cùng nhau sinh được một người con trai, sau đó thì ông Trịnh qua trở
về nhà, còn hai mẹ con Trịnh Hy Tắc vẫn ở lại chỗ cũ, mãi tới khi mẹ anh qua
đời, bố anh mới đón con trai về nhà họ Trịnh. Nói đúng ra, trong gia đình ấy
không có tình yêu, họ làm vậy cũng chỉ vì không muốn cho gia sản khổng lồ của
nhà mì