
lợn có lẽ cũng chỉ
ngốc đến thế. Nhân lúc có tiếng còi giục ở phía sau, Lương Duyệt bèn lái sang
một chủ đề khác: “Mau tìm một chỗ để đỗ xe đi, chúng ta còn phải mua thức ăn”.
Thưc ra anh không hy vọng Lương Duyệt sẽ thừa nhận một cách dễ dàng, anh chỉ
định trêu chọc cô một chút mà thôi. Gần đây anh phát hiệu ra rằng, mức độ đỏ
mặt của cô là khoảng cách khi anh đến gần. Anh càng đến sát lại thì mặt cô càng
đỏ, không biết đây là dấu hiệu tốt hay anh đang chỉ tự an ủi mình, nhưng biểu
hiện của cô thực sự rất rõ ràng.
Trịnh Hy Tắc dừng xe lại. Giữa một đám toàn xe ba gác, chiếc Audi TT màu trắng
chắng khác gì con thiên nga giữa đàn quạ, hơn nữa, điều đập vào mắt người ta
còn là chiếc quần âu phối hợp với chiếc áo sơ mi sang trọng trên người anh, mặc
dù để cho ra vẻ nhàn tản, anh đã xắn hai ống tay áo lên, nhưng giữa một cái chợ
như vậy thì nó vẫn rất nổi bật, mà điều nổi bật hơn nữa, chính là hai chiếc túi
xách với những dòng chữ nhắc nhở bảo vệ môi trường anh xách trên tay.
“Vì sao lại phải mang những thứ này?”, anh nhíu mày hỏi.
Lương Duyệt không quay đầu lại, cười chế nhạo anh: “Ngày mùng Một tháng Sáu, cả
nước bắt đầu thực hiện việc hạn chế sử dụng túi ni lông mà, anh không biết sao?
Trái quy định là sẽ nộp phạt đấy, mỗi túi hai hào!”
Trịnh Hy Tắc tỏ vẻ coi thường: “rẻ như thế thì liệu có hạn chế được không?”
Lương Duyệt thở dài, quay đầu lại định lấy một chiếc túi, nhưng anh cứ giữ
chúng lại, quay quay mấy vòng mà không đưa cho cô, ra hiệu cô cứ việc chọn rau.
Thế là cô quay lại, nói: “chúng ta tạm thời không nói tới chuyện bảo vệ hay
không bảo vệ môi trường nữa. Anh nói xem, dưa chuột ở đây năm hào một cân, mà
chúng ta lại phải mất hai hào cho một cái túi, như thế liệu có hợp lý không?”
Người đi phía sau phì cười. “Có đáng là mấy đồng đâu. Em vẫn tiết kiệm thật
đấy”.
Thấy chưa, rõ ràng là con nhà giàu, không biết thế nào là chi tiêu dè xẻn.
Nhìn vẻ mặt khó coi của Lương Duyệt, Trịnh Hy Tắc bỗng cảm thấy có chút buồn
bực. Chưa bao giờ anh phải suy nghĩ về tâm tư của cô, nhưng nếu cô không vui
thì dù cô có làm chuyện gì, có làm người ta kinh ngạc đến đâu, cuối cùng người
chịu khổ lại vẫn là anh. Vì thế anh bèn húng hắng ho mấy tiếng rồi nói: “Chiếc
túi này rất đẹp, nhưng anh thấy nó quen quen”
“Em cắt bớt ống tay áo, khâu một đầu lại là được, em tự khâu lấy đấy. Hơn nữa,
có rất nhiều quần áo không mặc đến, mấy cái túi đựng thức ăn cũng nhanh chóng
bị bẩn, nhân lúc rỗi rãi trong mấy ngày vừa rồi, em và thím Đường cùng nhau làm
mấy cái liền.” Lương Duyệt có vẻ rất hào hứng với chủ đề này nê cứ vừa nói vừa
đi vào trong chợ, Trịnh Hy Tắc chỉ còn biết cố nén cười, đi theo sau.
Đó là chiếc áo anh mua cho cô, thảo nào mà trông nó rất quen.
Có lẽ, người phụ nữ đi xe Audi mà cầm chiếc túi bảo vệ môi trường tự làm
lấy,mua dưa chuột với giá năm hào một cân thì chỉ có cô là một. Anh né người,
tránh dòng người đi ngược lại, ra sức giấu diếm chiếc túi trông nực cười ấy và
im lặng đứng sau lưng cô.
“Loại cà chua này tám hào, loại này sáu hào, mua loại nào đây?”, cô quay đầu
lại hỏi.
Trịnh Hy Tắc khẽ nghiến răng, rồi sau đó lại mỉm cười “Cứ mua cả đi, bình quân
là bảy hào một cân”.
“Đúng là đầu óc có vấn đề!” cô trừng mắt, rồi sau đố quay sang chọn loại cà
chua gía sáu hào. Trịnh Hy Tắc bất lực, đành phải cố chen vào, rồi giang tay ra
che cho Lương Duyệt lúc đó đang cố len vào để chọn hàng và ngắm nhìn vẻ mặt
chăm chú của cô.
Những quả cà chua đỏ mọng luôn gắn với sắc mặt của anh thời thơ ấu, đồng thời
cũng chính là nguyên nhân khiến anh không động miếng nào đến món ăn đó.
Món ăn đựơc bày trên bát mì của Lương Duyệt ngày hôm qua đã đánh thức ký ức
được đóng kín suốt bao nhiêu năm qua của anh, nên khi nuốt vào vẫn thấy đắng chat.
Sau đó, khi ôm lưng cô, anh đã rất muốn nói với cô rằng, bát mì cà chua trứng
ấy có hương vị rất giống, rất giống với hương vị của bát cà giải cảm mà mẹ đã
nấu cho anh trong những ngày mưa gió.
Anh còn nhớ, sau một trận ốm nặng, mẹ anh bị mất vị giác, vì thế mà món mì bà
nấu thường mặn nhạt không đều. Nhưng mỗi khi trời mưa, bà vẫn cố gượng dậy nấu
cho anh một bát. Mặc dù bà đã thật cẩn thận lấy muối bằng thìa nhưng mì vẫn
luôn rất mặn. Anh luôn ăn ngấu nghiến và không bao giờ nói với mẹ về điều đó, vì
thế mà bà luôn cứ cho muối như cũ.
Lúc đó anh đã phát buồn nôn mỗi khi nhìn thấy món mì ấy, nhưng vẫn phải ăn bằng
hết, thậm chí là uống cạn cả nước trước mặt mẹ, anh từng nghĩ rằng ăn những bát
mì ấy là khó khăn nhất trên đời này. Mãi cho tới khi mẹ anh qua đời, anh mới
biết được rằng, trên đời còn có những việc khó khăn hơn rất nhiều.
Ở tuổi này rồi mà còn lấy tình yêu làm cái cớ thì quả thực buồn cười. Nếu một
cuộc hôn nhân có thể làm nên những ngày tháng êm đềm thì tại sao lại không thể
coi nó là mãi mãi? Tình yêu rồi cũng sẽ nhạt phai theo năm tháng, nhưng một nụ
cười động viên nhau khi khó khăn cũng có thể được coi là một lời hẹn ước gắn
kết trọn đời. Vì thế, anh không cần Lương Duyệt phải nói lời yêu anh, mà chỉ
cần cô đi