Teya Salat
Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325110

Bình chọn: 7.00/10/511 lượt.

mệt, mơ màng nhắm mắt thiếp đi. Đợi đến tận khi bà Tống

thực sự chìm vào giấc ngủ rồi, Hạ Tiểu Quả mới nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi bàn tay vẫn đang còn nắm chặt lấy tay anh. Đồng Phi Phi nhìn anh

đầy cảm kích, khi tiễn hai người họ ra ngoài, cô nói với Hạ Tiểu Quả một cách chân thành: “Vừa rồi thật là ngại quá! Dù sao thì cũng thực sự rất cảm ơn anh!”

Hạ Tiểu Quả lắc đầu: “Không có gì cả. Dì Tống luôn đối với anh rất tốt, anh cũng hy vọng dì có thể sớm khỏe lại.”

Ba người đi đến cửa khu phòng bệnh, Kha Nhã Doanh nói: “Đúng rồi, Phi Phi, lúc vừa mới đến mình đã thương lượng xong với Tiểu Quả rồi, mấy

ngày này cứ để anh ấy mang cơm đến giúp cậu nhé!”

“Hả? Không cần đâu!” Đồng Phi Phi dừng bước, vội vàng lên tiếng từ

chối. “Một mình tớ vẫn ổn mà, trước đây cũng không phải là chưa từng như thế này, hơn nữa Tiểu Quả cũng bận việc của anh ấy…”

“Anh cũng không có việc gì đâu. Anh đã tìm được một công việc ở

trường học, bây giờ chưa khai giảng nên vẫn đang rảnh. Hơn nữa, dì Tống

đối với anh rất tốt, hãy để anh có cơ hội được hưởng cảm giác được phụng dưỡng cha mẹ.” Hạ Tiểu Quả ngắt lời Đồng Phi Phi, nói với vẻ rất chân

thành.

“Nhưng mà…”

“Ôi dào, cậu còn nhưng mà cái gì nữa?” Kha Nhã Doanh kéo tay Đồng Phi Phi vội vàng nói: “Đồng Phi Phi, cậu cứ đồng ý đi mà! Cậu xem tình hình của dì Tống lúc này, lúc nào cũng cần có người ở bên cạnh chăm sóc, cậu vừa phải đi mua thức ăn, rồi lại phải nấu nướng làm bữa, bận như vậy

làm sao mà xoay xở kịp chứ? Hơn nữa, Tiểu Quả thực sự muốn được giúp đỡ

chăm sóc dì Tống, cậu còn do dự gì nữa? Cậu yên tâm, trước khi vào thăm

dì Tống, bọn mình đã hỏi qua bác sĩ rồi, những thứ cần kiêng trong ăn

uống đều đã hỏi rất cẩn thận, rõ ràng, sẽ không có vấn đề gì đâu!”

“Không phải là mình lo lắng về điều đó, mình chỉ nghĩ là sao lại có thể làm phiền mọi người như thế này thôi…”

“Phiền gì chứ? Rốt cuộc là cậu có coi mình là bạn nữa không đấy?

Chẳng phải bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau những lúc cần thiết hay sao?

Hay là từ trước đến nay cậu vốn không hề coi bọn mình là bạn?” Kha Nhã

Doanh nhanh nhảu quá mức khiến người ta không thể nào theo kịp, thêm vào đó là vẻ lặng lẽ nhưng đầy kiên quyết trong ánh mắt của Tiểu Quả, Đồng

Phi Phi bị dồn vào thế không thể kháng cự thêm được gì mà chỉ biết cười

một cách đau khổ, gật đầu: “Được rồi, coi như mình đã sai, làm sao mà

mình lại có thể không coi cậu là bạn cơ chứ? Nếu thế thì chắc là mặt

mình phải dày lắm, dù sao mình cũng sẽ ghi nhớ tấm chân tình này. Sau

này, nếu có bất cứ điều gì cần đến mình thì mình nhất định không nề hà.”

“Hi hi, được rồi! Vậy chúng mình sẽ giúp đỡ nhau mà, không nề hà việc gì nhé, ha ha!”

Kha Nhã Doanh vỗ vỗ vào tay Đồng Phi Phi một cách thân thiết: “Cậu

mau vào trong với dì Tống đi! Lát nữa Tiểu Quả sẽ mang bữa tối đến,

khoảng sáu rưỡi, được không?”

“Được được, muộn hơn một chút cũng không sao mà!” Đồng Phi Phi vội

vàng gật đầu. Kha Nhã Doanh cười, khoác tay Tiểu Quả: “Vậy bọn mình đi

trước nhé, cậu mau vào trong đi!”

Hạ Tiểu Quả cũng cười với Đồng Phi Phi: “Anh sẽ không đến muộn đâu.”

“Vâng, được rồi, cảm ơn anh!” Đồng Phi Phi chân thành nói lời cảm ơn

Tiểu Quả, cô đứng đó nhìn theo mãi bóng của hai người rời đi cho đến tận khi khuất hẳn trong màn đêm rồi mới quay bước trở lại phòng bệnh.

Suốt bảy ngày sau đó đều là Tiểu Quả một ngày mang ba bữa đưa cơm đến bệnh viện cho bà Tống và Đồng Phi Phi. Các món ăn vừa đa dạng lại còn

tuyệt đối tuân thủ theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt về ăn uống đối với bệnh

nhân bị cao huyết áp. Sau đó, khi trường của Hạ Tiểu Quả khai giảng, anh vẫn thường tranh thủ lúc trống giờ dạy để đến thăm bà Tống. Lúc này, Bà Tống cũng đã hồi phục nhiều, có thể chuyện trò được nhiều hơn. Mỗi lần

Tiểu Quả đến thăm, bà Tống đều rất vui, tinh thần cũng tốt hơn rất

nhiều.

Sau khi được Hạ Tiểu Quả giúp đỡ, Đồng Phi Phi nói với Mạnh Tuần rằng anh không cần phải đưa cơm đến viện nữa. Mạnh Tuần cuối cùng cũng không kiên quyết miễn cưỡng nữa nhưng thỉnh thoảng vẫn bớt chút thời gian đến thăm bà Tống, có hai lần anh còn gặp cả Hạ Tiểu Quả và cũng biết Hạ

Tiểu Quả chính là bạn trai không dám công khai của Kha Nhã Doanh.

Bà Tống nằm ở phòng bệnh thường được khoảng hai tuần thì bác sĩ kiểm

tra nói rằng không còn trở ngại gì lớn, đã có thể xuất viện được rồi. Hạ Tiểu Quả cùng với Đồng Phi Phi đưa bà Tống về nhà an dưỡng. Về đến nhà, bà Tống nhất định đòi ữ Hạ Tiểu Quả ở lại ăn cơm, Tiểu Quả quả thực

không thể từ chối nên đồng ý ở lại.

Lúc ăn cơm, Đồng Phi Phi và Hạ Tiểu Quả mỗi người ngồi một bên bà. Bà ngắm nhìn dung mạo vô cùng giống Quân An của Tiểu Quả mà không nén

được, lén lau khóe mắt. Đồng Phi Phi vội vàng nói với vẻ ân cần: “Mẹ, mẹ sao thế? Mẹ thấy khó chịu ở đâu sao?”

“Không có.” Bà Tống chậm rãi lắc đầu, tâm trạng lặng lẽ hẳn. “Chỉ là

mẹ nhớ hồi trước, lúc con và Quân An cùng ăn cơm với mẹ, hồi đó hai đứa

con suốt ngày tranh nhau gắp thức ăn cho mẹ…”

Đồng Phi Phi khẽ mím chặt môi, gắp thức ăn cho bà Tống. “Mẹ à, cho dù Quân An không còn nữa thì con mãi mãi là co