Snack's 1967
Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325182

Bình chọn: 7.00/10/518 lượt.

nh biết đấy, em không thích kiểu đùa như thế này chút nào đâu!”

Đầu bên kia im lặng một hồi lâu rồi Mạnh Tuần mới cất tiếng: “Phi Phi, em có đang ở nhà không? Anh đến gặp em nhé?”

“Em vừa đi ra ngoài, đang định đi siêu thị để mua ít đồ…”

“Vậy thì em đứng dưới nhà đợi anh đi! Anh sẽ đến ngay, em đợi anh

nhé!” Đồng Phi Phi chưa kịp trả lời thì Mạnh Tuần đã dập điện thoại.

Đồng Phi Phi thở hắt ra một hơi thật sâu, ngẩng lên nhìn đám cây nhỏ

bên đường, cái thân khô xơ xác suốt cả một mùa đông không biết từ bao

giờ đã mọc ra vô số những lộc non xanh, một cảnh sắc mang đầy sức sống

mạnh mẽ, dường như hương vị ấm áp của mùa xuân thực sự đang đến rồi.

Đồng Phi Phi đứng đợi dưới nhà chẳng bao lâu đã nhìn thấy chiếc xe

Volvo màu xám bạc lao nhanh đến. Lúc Mạnh Tuần bước từ trên xe xuống,

thậm chí cô vẫn còn có thể nghe thấy tiếng của động cơ xe. Mạnh Tuần mặc chiếc áo gió màu đen đứng trước mặt cô. Ánh mặt trời đầu xuân tươi sáng ấm áp chiếu rọi trên người anh, để lại những vệt nắng tròn vàng nhạt.

Cô ngẩng lên nhìn vào gương mặt anh, lúc này mới phát hiện anh quả thật

hơi gầy, sắc mặt cũng xanh xao hơn.

“Bây giờ sức khỏe của anh đã tốt hơn nhiều chưa?” Cô hỏi với đôi chút do dự. Mạnh Tuần tươi cười rạng rỡ: “Anh không sao rồi. Lần trước nếu

nói ra thì cũng hơi đáng sợ, thực ra cũng không có gì đâu.”

Không có gì ư? Nôn ra máu mà nói là không có gì, vậy thì phải xảy ra

chuyện như thế nào mới được coi là có gì chứ? Đồng Phi Phi than thở:

“Anh không sao là tốt rồi. Sau này đừng có liều mạng như vậy nhé, có

điều gì quan trọng hơn sức khỏe cơ chứ?”

“Thì ra em cũng hiểu đạo lý này đấy?” Mạnh Tuần cố tình tỏ ra vẻ ngạc nhiên. “Vậy hồi trước là ai định ngày ngày ngồi ngủ trên ghế ở trong

bệnh viện mà không định đặt một cái giường nghỉ chứ?”

“Lúc đó là vì em muốn tiết kiệm. Hơn nữa, em biết là mình có thể ngủ

được ở trên ghế.” Đồng Phi Phi cười. “Nhưng dù sao thì cũng phải cảm ơn

anh, cả chủ nhiệm Lưu nữa. Mẹ em vẫn luôn nói phải mời anh và chủ nhiệm

Lưu một bữa mới được.”

“Phi Phi!” Mạnh Tuần cười. “Giữa chúng ta không nên nói những lời như thế này nhỉ?”

Đồng Phi Phi nhìn ánh mắt mang ý cười của Mạnh Tuần, mím môi lại:

“Nên chứ. Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau cũng vẫn cần nói lời cảm ơn chứ.”

“Bạn bè sao?” Mạnh Tuần sững người, ánh mắt buồn bã. Anh nhìn Đồng

Phi Phi, giọng nói hơi có chút do dự. “Là vừa rồi trong điện thoại anh

đã nghe nhầm hay là bây giờ anh đã hiểu sai đây?”

“Vừa rồi anh không hề nghe nhầm, và bây giờ anh cũng không hề hiểu

sai.” Đồng Phi Phi bình tĩnh nhìn Mạnh Tuần. “Vừa rồi trong điện thoại

em đã gọi anh là Mạnh Tuần, em cũng rất quan tâm đến anh bởi vì em đã

coi anh như bạn của em. Nhưng mà, chỉ là bạn bè mà thôi, là bạn giống

như Kha Nhã Doanh vậy.”

“Bạn bè giống như Kha Nhã Doanh sao?” Nét cười trong đáy mắt của Mạnh Tuần cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn. Anh đưa tay lên day day huyệt

nhân trung, dường như muốn được trút bỏ điều gì đó nhưng cuối cùng lại

buông xuôi: “Được thôi, bạn bè thì bạn bè, hơn nữa còn được coi là bạn

bè giống như Kha Nhã Doanh thì cũng khá tốt rồi. Bây giờ, có phải em vẫn muốn đi siêu thị hay không? Đi thôi, anh đưa em đi.”

Mạnh Tuần đưa Đồng Phi Phi đi siêu thị mua ít đồ rồi đưa cô về nhà.

Trên xe, Đồng Phi Phi hỏi Mạnh Tuần, cô có cần quay lại đi làm hay không thì Mạnh Tuần đáp: “Bây giờ mẹ em không cần người chăm sóc nữa, cũng

được chứ?”

Đồng Phi Phi nghĩ rồi lắc đầu, Mạnh Tuần cười nói: “Vậy thì thôi,

chuyện công ty em không cần phải lo lắng, cũng không phải là không có em thì công ty không thể hoạt động được. Em cứ yên tâm ở nhà chăm sóc mẹ

đi!”

Đồng Phi Phi cúi đầu, không nói thêm gì nữa. Cho đến tận khi Mạnh

Tuần đưa cô về đến cổng nhà, cô mới ngẩng lên, nói một cách nghiêm túc:

“Cảm ơn anh!”

Mạnh Tuần bật cười, trong giọng cười mang vẻ bao dung: “Cảm ơn cái gì chứ? Chẳng phải đã là bạn rồi sao? Được rồi, em cũng đã ra ngoài lâu

rồi, chắc là dì ở nhà đợi cũng sốt ruột lắm! Mau lên nhà đi, có chuyện

gì thì cứ gọi điện cho anh. Đừng có nghe người khác nói lung tung, anh

không bận như vậy đâu. Ít nhất vẫn có thời gian để nghe điện thoại của

em mà.”

Đồng Phi Phi nhìn dáng vẻ nửa đùa nửa thật của Mạnh Tuần, trong lòng

dâng lên một cảm xúc lẫn lộn phức tạp xen lẫn giữa nỗi buồn và sự ấm áp. Cô nhìn xuống, khe khẽ gật đầu với Mạnh Tuần rồi mới đẩy cửa xe, chậm

rãi bước xuống.

Mạnh Tuần sau khi đưa Đồng Phi Phi về nhà cũng không quay trở lại đi

làm mà lái xe thẳng đến sân bay. Hôm nay, Alex từ Mỹ trở về và anh đã

nhận lời đến đón. Khi anh đến sảnh đợi thì chuyến bay của Alex đã hạ

cánh, anh đứng chờ ở cổng ra chẳng bao lâu đã thấy Alex xách túi đủng

đỉnh đi ra.

“Cậu chỉ có tí đồ thế này thôi à? Không có hành lý ký gửi hay sao?”

Mạnh Tuần có chút ngạc nhiên, lần này dù gì thì ít nhất Alex cũng phải ở lại trong nước khoảng mười đến mười lăm ngày cơ mà.

“Về nước công tác thì mang hành lý gì cơ chứ? Những đồ cần dùng ở nhà đều đã có, tôi chỉ mang theo mấy bộ quần áo và cái máy tính, chẳng có

đồ gì cần phải ký gửi cả.” A