
u giường rồi khe khẽ nói với Mạnh
Tuần: “Buổi chiều anh còn phải đi làm đúng không? Anh mau về đi!”
Mạnh Tuần nhìn chiếc giường trống bên cạnh bà rồi gật đầu đi ra
ngoài. Một lúc sau, Đồng Phi Phi đang ngồi nghỉ trên ghế cạnh giường
bệnh của bà thì nhận được tin nhắn, là của Mạnh Tuần: “Chiếc giường bên
cạnh anh đã thanh toán trước tiền thuê một tháng rồi. Em đừng ngồi ở
ghế, hãy lên giường mà ngủ.”
Đồng Phi Phi ngây người vì ngạc nhiên, đang định nhắn lại thì Mạnh
Tuần lại gửi tiếp một tin nhắn: “Bệnh của mẹ em lần này không thể khỏi
ngay được, nếu em không nghỉ ngơi cho tốt thì có thể trụ được mấy ngày
chứ? Nếu ngay cả em cũng mệt mỏi thì còn có thể chăm sóc mẹ em được sao? Có sức khỏe là có tất cả, đạo lý đơn giản thế này chắc em không phải
không hiểu được. Đừng nói mấy lời khách khí với anh, anh vẫn đang đợi em chăm sóc mẹ khỏe lại để còn quay lại làm việc đấy!”
Tin nhắn rất dài, Đồng Phi Phi đọc từng câu, từng chữ, ngón tay lướt
lên lướt xuống trên bàn phím điện thoại, cuối cùng thì nhắn lại một câu: “Cảm ơn anh!”
Buổi trưa ngày hôm sau, Đồng Phi Phi cầm hộp cơm bước ra khỏi bệnh
viện, đang chuẩn bị quay trở về nhà nấu cơm cho bà Tống thì gặp ngay
Mạnh Tuần.
“Tổng giám đốc Mạnh, sao anh lại đến đây vậy?”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, nếu gọi “Mạnh Tuần” không tiện thì cứ gọi
anh là “Steven” cũng được mà!” Mạnh Tuần chán nản nói, nhấc túi vải cách nhiệt trên tay lên. “Không cần phải vội về nhà nấu cơm nữa đâu, anh đã
mang đến cho em rồi đây này.”
“Hả? Như thế này thật là ngại quá, lại còn mua ở bên ngoài nữa…”
“Không phải mua ở bên ngoài đâu, là anh nấu đó.” Mạnh Tuần nhìn vẻ
kinh ngạc trên gương mặt của Đồng Phi Phi, cười nói. “Chẳng phải chỉ là
nấu cháo với xào rau thôi sao? Yên tâm đi, anh ở Mỹ lâu như vậy, cũng
biết chút tài lẻ này đấy. Hơn nữa, anh cũng đã hỏi bác sĩ rồi, anh biết
mẹ em bây giờ không ăn được cháo quá đặc nên anh đã nấu rất loãng cho dễ tiêu hóa.”
Đồng Phi Phi nhìn Mạnh Tuần lấy hộp cơm giữ nhiệt trong túi ra như
thể một bảo bối. Hộp cơm này giống hệt với hộp cơm mà cô vẫn dùng, hơn
nữa nhìn mặt ngoài hộp cũng biết là mới mua rồi.
“Mạnh… Steven, thực sự anh không cần làm như vậy đâu.” Đồng Phi Phi
khó khăn sửa lại lời trước ánh mắt của Mạnh Tuần nhưng lời nói nói ra
vẫn mang sự kiên quyết: “Anh cũng biết đấy, em…”
“Em cái gì chứ? Chỉ là mang một bữa cơm thôi mà, anh cũng mong mẹ em
sớm bình phục và em cũng có thể quay trở lại làm sớm. Cũng lâu rồi anh
không vào bếp, vừa hay hôm nay là cuối tuần, anh cũng nhân tiện luyện
tập tay nghề luôn. Còn về mẹ em, em cũng không cần phải lo lắng đâu, anh đã chọn mua hộp cơm giống với của em, nếu mẹ em phát hiện ra mùi vị
không giống như của em nấu thì em nói với mẹ là mua ở căng tin nhé!”
Mạnh Tuần cười cười trấn an Đồng Phi Phi, nhìn về phía khu phòng bệnh của bệnh viện: “Mẹ em vẫn đang đợi à? Em mang vào cho mẹ đi!”
Đồng Phi Phi vẫn có chút do dự: “Nhưng mà…”
“Dù sao anh cũng đã nấu rồi, không phải là em không cần đấy chứ?”
Mạnh Tuần nhíu mày. “Dù sao thì anh cũng đã mang đến cho em rồi, nếu em
thực sự không cần thì có thể đổ đi cũng được. Anh còn có việc, anh đi
trước đây.”
Mạnh Tuần nói xong, ấn hộp cơm vào tay của Đồng Phi Phi, rồi tiện tay cầm lấy hộp cơm không trong tay cô, bỏ vào trong túi của mình, sau đó
nhanh chóng bước về phía xe ô tô đang đỗ cách đó không xa, lái xe rời
đi. Khi Đồng Phi Phi phản ứng trở lại thì đã không thấy bóng dáng Mạnh
Tuần đâu nữa. Cô cầm hộp cơm đứng lặng lẽ tại chỗ một hồi lâu rồi cười
một cách đau khổ, đổ hết đi sao? Anh thật là biết tính toán, anh biết
thừa cô không phải là người nỡ lãng phí đồ ăn mà!
Quay trở lại phòng bệnh, Đồng Phi Phi nhẹ nhàng mở hộp cơm mà Mạnh
Tuần mang đến ra. Cháo anh ninh quả thật không đặc lắm, độ nhừ vừa phải, bà Tống ăn một mạch hơn nửa bát một cách dễ dàng.
Buổi chiều ngày hôm đó, Kha Nhã Doanh đưa Hạ Tiểu Quả đến thăm, lúc họ đến thì bà đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Dì Tống thế nào rồi?” Kha Nhã Doanh đứng ở cửa phòng bệnh, hạ thấp giọng hỏi Đồng Phi Phi.
“Tình hình đã ổn định rồi, thần trí về cơ bản đã tỉnh táo, nhưng có
lúc vẫn còn hoảng hốt.” Giọng của Đồng Phi Phi rất nhẹ, nhưng bà vẫn mở
mắt ra hỏi: “Phi Phi, là ai đến đó?”
“Ồ, là Kha Nhã Doanh và Tiểu Quả.” Đồng Phi Phi đưa hai người họ đến
bên cạnh giường của bà, ra hiệu cho họ chào hỏi bà Tống. Hạ Tiểu Quả ghé sát gần một chút, nhẹ nhàng nói: “Dì Tống, con đến thăm dì đây ạ!”
Bà Tống chậm rãi đưa mắt nhìn gương mặt của Tiểu Quả rồi đưa tay lần
sờ nắm lấy tay anh, giọng nói đôi chút hoảng hốt: “Quân An?”
Đồng Phi Phi sững người, đang định lên tiếng giải thích thì nghe thấy Hạ Tiểu Quả nói: “Vâng, là con đây.”
Lần này không chỉ có Đồng Phi Phi mà ngay cả Kha Nhã Doanh cũng sững
người kinh ngạc. Cho dù cô đã kể cho Tiểu Quả chuyện anh rất giống với
Quân An và cũng biết rằng bà Tống vốn rất thích Tiểu Quả nhưng xảy ra
chuyện nhận nhầm như thế này thì đây thực sự là lần đầu tiên.
“Quân An, sao giờ con mới đến thăm mẹ…” Bà Tống mới nói được hai câu
đã có vẻ hơi