
ếc áo lông vứt xuống sofa, xắn tay áo, đi ngay vào bếp. Mạnh Tuần ngồi ở sofa,
nhìn chỗ khuỷu tay chiếc áo lông đã sờn và bạc màu, phần túi bên trong
cũng có vẻ như mới may lại, lúc này anh mới nhận ra rằng cô cứ không kéo khóa chiếc áo lông vốn không phải vì quên mà là vì chiếc áo này mặc đã
lâu, khóa không còn dễ kéo nữa. Anh quay đầu lại nhìn Đồng Phi Phi đang
bận rộn trong bếp. Cô đang mặc chiếc áo len cổ lọ màu tro nhạt, chiếc
quần kaki màu ghi, hình như cô chỉ mặc đi mặc lại có mấy bộ quần áo này. Bình thường cũng không giống như những cô gái khác ở công ty trang
điểm, ăn diện lộng lẫy, mấy lần hiếm hoi bắt gặp cô trang điểm thì đều
là những lần đi gặp mặt mà thôi.
Mạnh Tuần chăm chú quan sát cách bài trí trong căn phòng, phần lớn
đều là những đồ dùng, vật dụng của những năm 70, 80, ngay cả chiếc ti vi cũng không phải là kiểu màn hình tinh thể lỏng đã sớm phổ biến thời bây giờ. Anh cúi đầu, day day trán, thực ra cũng không phải là anh không
trải qua những ngày tháng khổ cực, vất vả. Hồi nhỏ, mẹ anh thường mang
anh đi khắp nơi làm thêm, thậm chí anh đã từng ở trong một nhà kho tồi
tàn. Nhưng không biết tại sao lúc này anh lại không thể chấp nhận được
cuộc sống thế này của Đồng Phi Phi. Sẽ không có ai hiểu rằng Đồng Phi
Phi là một người quý trọng người thân hơn cả việc yêu thương bản thân
mình hơn anh, nếu cuộc sống của mẹ cô nơ đây còn như thế này thì chỗ cô
sống không biết là như thế nào đây?
“Sao vậy? Anh không được khỏe sao?” Đồng Phi Phi bắc nồi nấu cháo,
rửa sạch rau, thái xong xuôi rồi bước ra ngoài, vừa hay thấy Mạnh Tuần
đang ngồi trên sofa day trán.
“Không sao.” Mạnh Tuần ngẩng lên, anh nhìn cổ tay gầy guộc lộ ra dưới ống tay áo đang xắn lên của Đồng Phi Phi, trong lòng không khỏi dâng
lên một nỗi xót xa, anh đứng dậy và nói: “Em ngồi xuống một chút đi, có
đồ gì cần thu dọn để anh giúp em thu dọn nhé!”
“Anh có biết là cần phải thu dọn thứ gì đâu.” Đồng Phi Phi cười không để ý. Cô giũ ống tay áo, đang chuẩn bị đi vào phòng ngủ của bà, nhưng
cô quay lại, rót một cốc nước đưa cho Mạnh Tuần: “Thật sơ suất quá, vừa
rồi vội vào bếp mà quên không mời nước anh. Nếu anh cảm thấy chán thì mở ti vi xem vậy, em chuẩn bị một tí là xong mà.”
Mạnh Tuần thấy Đồng Phi Phi rót nước thì tưởng là cô tự rót cho mình
uống, không ngờ cô lại rót cho anh, đột nhiên anh có chút bối rối: “Em
không cần để ý đến anh đâu, em cứ uống đi! Bận rộn cả nửa ngày rồi, em
cũng nghỉ ngơi một chút đi, nửa tiếng cũng không vội vàng gì mà.”
“Em không sao, chẳng phải vừa rồi ngồi trên xe anh đã nghỉ một lúc
rồi sao?” Đồng Phi Phi vừa nói vừa bước vào phòng ngủ của bà Tống. Mạnh
Tuần cầm cốc nước bước theo cô, đứng ở cửa phòng nhìn cô nhanh nhẹn, sắp xếp ngăn nắp quần áo tư trang, không kìm được cất tiếng than: “Nhìn em
thế này, người không biết cũng có thể tưởng rằng em thường xuyên nằm
viện đó.”
“Haizz, dù gì cũng đã có kinh nghiệm rồi, lóng ngóng một lần là đủ
lắm rồi.” Đồng Phi Phi vừa nói vừa thu dọn, chỉ một lúc đã thu xếp xong
chỗ quần áo để thay và một số đồ vệ sinh cá nhân rồi quay trở lại phòng
khách, cười nói với Mạnh Tuần vốn vẫn đứng sau cô từ bấy đến giờ: “Anh
ngồi nghỉ một lúc đi, em vào xào rau, một lát là có thể ăn được ngay
đây.”
“Để anh làm cho! Chỉ là xào rau thôi mà, cái này anh cũng biết đấy!”
Mạnh Tuần đặt cốc xuống, đang chuẩn bị đi vào trong bếp thì Đồng Phi Phi đã ngăn lại: “Anh cứ ngồi đi! Mẹ em bị cao huyết áp, nấu nướng phải cho ít mỡ, ít muối, anh không biết tỷ lệ nêm nếm đâu.”
Nhà Đồng Phi Phi dùng nồi áp suất nên chỉ một lúc là cháo đã được.
Loáng một cái cô đã xào xong hai món rau, cho vào bình giữ ấm xong rồi
mới bưng rau và cháo còn lại đặt lên bàn ăn, ngại ngùng nói với Mạnh
Tuần: “Vì bây giờ mẹ em không được ăn mấy đồ dầu mỡ, thịt thà nên chỉ có rau, mùi vị cũng hơi nhạt nữa. Anh có cần thêm chút tương ớt không?”
Mạnh Tuần lắc đầu: “Không cần đâu, dạo này anh toàn ăn mấy thứ đồ ngấy lắm, cũng nên để dạ dày thoải mái một chút mà.”
“Ừm, vậy anh ăn nhiều vào nhé!” Đồng Phi Phi bỏ một chút tương ớt vào bát cháo của mình rồi dùng đầu đũa gạt lớp mỡ cay đi, húp một thìa cháo lớn.
“Em cũng ăn nhiều rau vào, đừng chỉ ăn mỗi cháo không như thế!” Mạnh
Tuần gắp một đũa rau lớn, bỏ vào bát của Đồng Phi Phi, nhìn thấy cô giật mình, anh liền nói rõ: “Anh vẫn chưa ăn đâu đấy, đũa này là đũa sạch
đó!”
“À… Em không có ý đó đâu.” Đồng Phi Phi vội vàng nở nụ cười, cúi đầu
gắp rau trong bát, ăn một miếng rồi mới ngẩng lên nói với Mạnh Tuần từ
nãy đến giờ vẫn chưa hề động đũa: “Sao vậy? Món này không hợp khẩu vị
của anh hay sao?”
“Ừm, không phải.” Mạnh Tuần sực tỉnh, tự gắp cho mình một chút rau,
bưng cháo lên húp soạt soạt rồi nói một cách mơ hồ: “Ngon quá. Chúng ta
mau ăn đi thôi. Ăn xong còn mang đồ đến cho mẹ em nữa.”
“Vâng.” Đồng Phi Phi lên tiếng đồng tình, nhìn Mạnh Tuần ăn hết miếng này đến miếng khác, cô lặng lẽ nhìn xuống, thu lại nụ cười trên môi.
Khi hai người đến bệnh viện thì bà Tống đang nghỉ ngơi. Đồng Phi Phi
rón rén đặt bình giữ ấm lên tủ ở đầ