
n dâu của mẹ, mãi mãi hiếu
thuận với mẹ!”
“Mẹ biết, mẹ biết mà…” Giọng của bà Tống trở nên nghẹn ngào. Đồng Phi Phi bối rối nhìn về phía Hạ Tiểu Quả. Anh vốn im lặng ngồi bên cạnh từ
bấy đến giờ chợt lên tiếng: “Dì Tống à, nếu dì không chê thì con rất
mong được làm con trai của dì.”
“Hả?” Bà Tống vui vẻ ngẩng lên, nhìn Hạ Tiểu Quả, có vẻ như không dám tin. “Con muốn nhận ta làm mẹ sao? Con thực sự muốn được làm con trai
của ta sao?”
“Đúng ạ!”Hạ Tiểu Quả điềm tĩnh cười, cất tiếng ấm áp và rõ ràng: “Mẹ!”
“Ôi!” Bà Tống bật khóc, nắm chặt bàn tay của Hạ Tiểu Quả. Đây là lần
đầu tiên Đồng Phi Phi nhìn thấy một nụ cười vui vẻ, hạnh phúc thực sự
xuất hiện trên gương mặt bà kể từ sau khi Quân An qua đời.
Đợt Tết, Hứa Lâm cùng bố mẹ đi nghỉ ở Hải Nam, sau Tết quay trở lại
làm thì lại bị công ty phái đi công tác. Đợi đến khi cô có thời gian
rảnh để đến thăm bà Tống thì bà đã được xuất viện.
nuôi, sao lần này mẹ lại đột nhiên phát bệnh vậy? Con nhớ đêm Ba mươi con gọi điện chúc Tết mẹ, mẹ vẫn khỏe mà!” Hứa Lâm ngồi bên cạnh bà
Tống, ân cần thăm hỏi.
“Ai mà biết được chứ! Buổi trưa ngày mùng Một mẹ thấy trong người
không được khỏe lắm, ngủ một lát tỉnh dậy thấy cũng đỡ hơn một chút,
không ngờ sau đó lại đột nhiên bị ngất. Ôi, thực sự mẹ cũng mong lúc đó
mình chết luôn được thì tốt. Dạo này khiến cho Đồng Phi Phi vì mẹ mà mệt mỏi nhiều, nó còn gầy hơn cả mẹ!”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy ạ?” Đồng Phi Phi bê đĩa táo đã gọt rửa sạch sẽ ra, ngồi xuống bên cạnh bà Tống, ân cần nói: “Mẹ đừng có suy nghĩ lung tung nữa! Nếu mẹ thực sự có xảy ra chuyện gì thì con cũng theo mẹ đấy!”
Bà Tống sững người, chỉ vào Đồng Phi Phi rồi than thở với Hứa Lâm: “Con xem xem, nó nói linh tinh cái gì thế không biết!”
“Nói linh tinh gì chứ ạ? Nói thật đó mẹ!” Hứa Lâm xiên một miếng táo, ăn ngon lành, đứng bên cạnh Đồng Phi Phi. “Mẹ cũng không phải là không
biết Đồng Phi Phi lo lắng cho mẹ thế nào. Còn con nữa, con cũng mong mẹ
được sống lâu trăm tuổi, mẹ cũng không được dọa chúng con như thế đâu
ạ!”
“Mẹ có dọa hai đứa đâu cơ chứ?” Bà Tống như không biết là nên khóc
hay nên cười. “Mẹ đã đến cái tuổi này rồi, cũng sống được hơn nửa đời
người rồi, còn lại được mấy năm tuổi thọ nữa chứ?”
“Con không cần quan tâm mẹ có thể sống thêm được bao nhiêu năm nữa. Dù sao mẹ cũng không được bỏ con lại một mình đâu đấy!”
“Phi Phi!” Bà Tống bị vẻ kiên quyết lạ thường của Đồng Phi Phi làm
cho vô cùng kinh ngạc, bà nắm lấy tay của cô mà nói: “Con vẫn còn trẻ,
nói linh tinh cái gì vậy?”
“Con không nói linh tinh…”
“Ây da, được rồi, được rồi, mẹ với Đồng Phi Phi đừng có mà ở đây nói
mấy chuyện sống chết nữa đi!” Hứa Lâm ngắt lời của Đồng Phi Phi, rồi nói với bà Tống: “Mẹ cũng vậy đó! Lần này, mẹ khó khăn lắm mới được xuất
viện, chẳng phải là rất tốt hay sao, làm sao mà vẫn nói mấy lời gở này
chứ? Nếu mẹ thực sự có xảy ra chuyện gì thì những ngày tháng vất vả của
Đồng Phi Phi vừa rồi chẳng phải là vô ích sao? Ồ, không đúng, phải nói
là bao nhiêu năm vất vả đều vô ích mới đúng!”
Bà Tống nghe Hứa Lâm nói vậy, thở dài một tiếng: “Được rồi, mẹ không
nói nữa. Phi Phi bao nhiêu năm nay cũng không phải dễ dàng gì rồi.”
Ba người ngồi nói chuyện thêm một hồi, sau đó Đồng Phi Phi đứng dậy
đi nấu cơm. Bà Tống nhìn Phi Phi đi vào hẳn trong bếp rồi mới hạ thấp
giọng nói với Hứa Lâm: “Hứa Lâm, đợt trước con lại sắp xếp cho Phi Phi
đi xem mặt phải không?”
“Vâng.” Hứa Lâm gật đầu, giải thích: “Nhưng bây giờ con không muốn để cô ấy phải chịu áp lực về chuyện kết hôn nữa, con muốn giới thiệu cho
cô ấy một người bạn trai thực sự. Lần này con giới thiệu cho cô ấy mấy
người rất được. Trong đó có một người rất vừa ý với cô ấy đó mẹ, nghe
nói sau Tết còn đến phòng môi giới hôn nhân hỏi thăm cách liên hệ với cô ấy nữa.”
“Ồ? Chàng trai đó là người như thế nào vậy? Hoàn cảnh gia đình thế nào? Cảm giác của Đồng Phi Phi với người đó ra sao?”
“Người con trai đó tên là Điền Hâm, hơn Phi Phi hai tuổi, gia cảnh
cũng bình thường thôi nhưng anh ấy là người rất biết cầu tiến. Anh ấy
tốt nghiệp trường đại học danh tiếng xong lại đi học cao học. Bây giờ
anh ấy đang làm cho một công ty viễn thông lớn, đãi ngộ cũng rất tốt.
Hơn nữa, tính cách của anh ấy cũng rất tốt, con nghe Đồng Phi Phi nói
tối hôm đó bọn họ nói chuyện rất vui vẻ.”
“Vậy sau đó sao Phi Phi lại không liên lạc với người ta nữa?”
“Haizz, mẹ cũng không phải là không biết…” Hứa Lâm chưa nói hết câu
thì bà Tống cũng đã hiểu, ánh mắt bà tối hẳn: “Cái con bé Phi Phi này,
thật là cố chấp quá đi.”
Bà Tống dù gì là bệnh nhân mới được xuất viện nên nói chuyện một hồi
lâu thì người cũng cảm thấy mệt. Hứa Lâm dìu bà vào phòng trong nghỉ
ngơi rồi đi vào bếp giúp Đồng Phi Phi.
“Mình thấy sức khỏe của mẹ vẫn còn yếu. Cậu đã xin nghỉ hơn nửa tháng rồi đúng không, có thể xin nghỉ thêm nữa được không?” Hứa Lâm vừa giúp
Đồng Phi Phi rửa rau vừa hỏi.
“Ừ, mình đã hỏi Tổng giám đốc Mạnh rồi, anh ấy nói đợt này công ty
không bận lắm, cũng không có việc gì nên mình có thể xin nghỉ thêm.”
“Không bận lắm