
ư?” Hứa Lâm ngạc nhiên. “Anh ta nói với cậu như vậy sao?”
“Ừ, sao vậy?”
Hứa Lâm nhìn Đồng Phi Phi, vẻ bối rối: “Cậu thực sự không biết thật sao? Phòng Kế hoạch chúng ta bây giờ rất bận đó!”
“Rất bận ư?” Đồng Phi Phi ngạc nhiên hỏi. “Dự án đợt trước Tết chẳng
phải là đã sắp xong rồi hay sao? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?”
“Không phải là dự án đó đã xảy ra chuyện gì mà là chúng ta lại tiếp
nhận thêm một dự án lớn nữa.” Hứa Lâm nói một cách khoa trương. “Nếu
không thì cậu nghĩ tại sao mà mình vừa quay lại công ty, đến thời gian
tạt qua bệnh viện thăm mẹ nuôi cũng không có đã bị công ty phái đi công
tác chứ? Dự án lần này có quy mô lớn hơn dự án trước Tết rất nhiều, cả
phòng Kế hoạch đều phải dốc sức làm, ngay cả đứa mới vào công ty chưa
được nửa năm như mình còn bị phái đi công tác nữa là, cái tên Thần Mặt
Đen còn mệt quá tới mức bị xuất huyết dạ dày nữa đó! Vậy mà anh ta lại
có thể nói với cậu là “không bận lắm” hay sao?!”
Đồng Phi Phi ngừng tay, im lặng. Chả trách mà đợt trước không thấy
Mạnh Tuần đến viện thăm bà Tống nữa, điện thoại cũng ít gọi, thì ra anh
cũng mệt quá mà đổ bệnh. Thế mà cô lại hoàn toàn không biết gì.
“Vậy bây giờ Tổng giám đốc Mạnh đã khá hơn nhiều chưa?”
“Có vẻ đã đỡ nhiều rồi, không đỡ cũng phải gắng sức thôi!” Hứa Lâm
than một câu. “Trước đây chúng ta toàn gọi anh ta là Thần Mặt Đen, bây
giờ mới biết anh ta quả thực như thần vậy! Mình nghe Tiểu Trương nói,
anh ta toàn nôn ra máu mà vẫn không chịu nằm viện, đến viện lấy thuốc
rồi lại quay trở lại làm. Cái tập đoàn kiểu gia đình thế này nên cũng
khác, anh ta là người kế nghiệp nên rõ ràng phải dốc hết tính mạng mà
làm thôi!”
Người kế nghiệp ư? Đồng Phi Phi nghĩ đến người anh trai với ánh mắt
lạnh lùng của Mạnh Tuần, thấy tim mình đột nhiên như thể bị bóp nghẹt.
Vì một gia tộc như thế, có xứng đáng để anh liều mạng như vậy không? Lẽ
nào anh không biết rằng sức khỏe của mình mới là điều quan trọng nhất
hay sao? Đồng Phi Phi tháo tạp dề, nói với Hứa Lâm: “Hứa Lâm, cậu giúp
mình để ý một chút, xì dầu ở nhà sắp hết rồi, mình đi siêu thị mua thêm
một chai.”
“Hả? Cậu dùng loại nhãn hiệu nào? Để mình đi mua giúp cậu!”
“Không cần đâu, để mình tự đi được rồi, cũng để xem xem có cần mua
thêm thứ gì nữa không. Cậu đi xem ti vi đi, đồ ăn đợi mình quay trở về
rồi xào cũng được.” Đồng Phi Phi vừa nói vừa bước ra khỏi bếp, cầm điện
thoại, ví tiền rồi đi ra ngoài. Bước ra khỏi khu nhà, cô lập tức mở danh bạ điện thoại, tìm tên của Mạnh Tuần, ngón cái lướt qua lướt lại trên
nút gọi, cuối cùng cũng nhấn nút gọi.
“Phi Phi?” Mạnh Tuần dường như nghe điện thoại ngay sau khi điện
thoại đổ chuông, giọng nói có vẻ hơi căng thẳng: “Có chuyện gì à? Mẹ em
xảy ra chuyện gì sao?”
“Không, mẹ em đã được xuất viện rồi, bà đã khỏe hơn.” Đồng Phi Phi
nghe thấy rõ ràng ở bên kia điện thoại là một tiếng thở phào nhẹ nhõm,
sau đó là giọng của Mạnh Tuần truyền đến kèm theo cả nụ cười: “Vậy là
tốt rồi, vừa rồi quả thực anh hơi sợ. Đây là lần đầu tiên em chủ động
gọi điện cho anh đấy.”
“Hả, ồ…” Đồng Phi Phi không kịp phản ứng lại, nói với vẻ do dự: “Thực ra, em cũng không có chuyện gì đặc biệt. Anh… anh bây giờ có tiện để
nghe điện thoại không? Có đang bận lắm không?”
“Tiện mà, anh không bận.” Giọng ấm áp và dịu dàng của Mạnh Tuần vang
lên, có vẻ như anh thật sự rất nhàn rỗi vậy. Cho dù lúc này anh vẫn đang cố gắng phê sửa một tập tài liệu: “Chẳng phải anh đã nói rồi sao, dạo
này anh rất rảnh rỗi. Anh rất vui vì em đã gọi điện cho anh, em không
cần vội, cứ từ từ mà nói.”
Đồng Phi Phi mím môi lại, cảm thấy trong lòng có chút xót xa: “Em
nghe nói bây giờ phòng chúng ta vừa tiếp nhận thêm một dự án lớn nữa.
Đợt trước anh bận rộn đến mức ngã bệnh, lại còn bị xuất huyết dạ dày nữa phải không?”
“Hả?” Mạnh Tuần sững người, cây bút trong tay ngừng lại. “Em nghe ai nói vậy?”
“Cái này không quan trọng. Quan trọng là tại sao anh lại có thể liều
mạng như vậy chứ? Không phải anh đã từng nói với em rằng có sức khỏe là
có tất cả sao?” Giọng của Đồng Phi Phi hơi gấp gáp, tại sao Mạnh Tuần
lại có vẻ không coi trọng sức khỏe của mình như vậy chứ?
“Thế nên em gọi điện cho anh là quan tâm đến anh sao?” Nét cười trong giọng nói của Mạnh Tuần càng rõ hơn, nghe chừng có vẻ rất vui. “Nếu sớm biết anh ốm một lần mà khiến em lo lắng như vậy thì anh nên nôn ra máu
sớm hơn cho rồi.”
“Mạnh Tuần!” Đồng Phi Phi vội vàng lên tiếng, nói xong mới ý thức
được là cô vừa hét tên của anh lên. Thì ra, gọi anh bằng hai từ đó cũng
không quá khó khăn như trong tưởng tượng của cô.
“Cuối cùng cũng đã gọi được tên anh rồi à? Thật không dễ dàng gì.”
Giọng Mạnh Tuần thấp xuống như mang theo cả chút than thở: “Phi Phi, hôm anh bị đưa vào bệnh viện, thực sự anh đã nghĩ, nếu anh chết thì liệu em có vì anh mà đau buồn một chút nào không?”
Đồng Phi Phi giữ chặt điện thoại, cô cảm thấy tim mình như thể đang
bị ai đó bóp nghẹt vậy, nỗi đau đớn và chán nản như lan tỏa khắp cơ thể, giọng nói trở nên run run: “Anh đừng lấy chuyện đó ra làm trò đùa, đừng nói như vậy… A