Disneyland 1972 Love the old s
Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324535

Bình chọn: 7.00/10/453 lượt.

ần lại thì Mạnh Tuần đã mặc xong áo khoác, tay cầm chìa

khóa xe, đứng trước cửa văn phòng: “Đi thôi!”

Đồng Phi Phi chỉ biết với lấy túi xách rồi theo Mạnh Tuần rời khỏi văn phòng.

Đêm Giáng sinh, chỗ nào cũng đông đúc, hai người lại ra ngoài khá

muộn, đến mấy nhà hàng đều phải chờ bàn trống, hơn nữa thời gian chờ đợi đều là trên một tiếng đồng hồ. Nhìn sắc mặt Mạnh Tuần đang từ trời nắng chuyển sang nhiều mây rồi đến âm u, chỉ sợ sẽ nổi sấm sét nên Đồng Phi

Phi vội vàng đề nghị: “Nếu anh không ngại thì tôi sẽ đưa anh đến một nơi nhé? Nơi này không gian có vẻ kém hơn một chút nhưng chắc là sẽ không

cần phải chờ đâu.”

“Ồ?” Mạnh Tuần hơi chau mày. “Cách chỗ này xa không?”

“Không xa đâu, gần thôi.” Đồng Phi Phi nhìn vẻ mặt của Mạnh Tuần,

tiếp tục: “Thực ra ở đó thì không gian khá nhỏ, có thể sẽ cảm thấy hơi

chật chội một chút, nhưng đồ ăn sạch sẽ.”

Mạnh Tuần gật gật đầu: “Ok, thế thì đi đến đó thử xem!”

Quán ăn mà Đồng Phi Phi nói dù cách chỗ này không xa nhưng không nằm ở trục đường lớn, Mạnh Tuần phải rẽ bảy, tám lần mới đến nơi, cùng Đồng

Phi Phi xuống xe, Mạnh Tuần đang thắc mắc là làm thế nào mà cô ấy lại

biết cái quán ăn như thế này thì bà chủ quán đã ra chào đón: “Phi Phi!

Sao hôm nay em lại rảnh rỗi mà đến đây thế này?”

Gương mặt Đồng Phi Phi giãn ra, cô cười rạng rỡ: “Chị Trương, hôm nay em đặc biệt chọn đến đây, có còn chỗ không ạ?”

“Em đã đến mà lại có thể không còn chỗ hay sao chứ?” Chị Trương cười

nói, lúc này mới chợt nhìn thấy Mạnh Tuần đang đứng đằng sau Đồng Phi

Phi, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. “Vị này là…”

“Đây là sếp của em.” Đồng Phi Phi quay đầu lại, giới thiệu với Mạnh

Tuần một cách tự nhiên: “Đây là chị Trương, bà chủ quán ăn này.”

Mạnh Tuần dửng dưng khẽ nhếch môi, chị Trương cười mà có chút gì đó

không tự nhiên, ban đầu vốn định kéo tay Đồng Phi Phi nhưng lại bối rối

buông xuống. Đồng Phi Phi bước lên phía trước một bước, kéo cánh tay chị một cách nồng nhiệt, cùng bước vào quán. Mạnh Tuần đi ngay phía sau bọn họ, phát hiện ra nơi này quả nhiên giống với những gì Đồng Phi Phi nói, diện tích của quán rất nhỏ, chỉ kê được khoảng bảy, tám cái bàn, nhưng

thật may là khách không nhiều và cũng không quá ồn ào. Chị Trương đưa họ đến trước một cái bàn trống ở trong góc, rồi đưa thực đơn cho Mạnh

Tuần, lịch sự hỏi: “Cậu muốn ăn món gì?”

“Là cô ấy đề nghị tôi đến đây, để cô ấy gọi món đi.” Mạnh Tuần đưa

thực đơn cho Đồng Phi Phi. Chị Trương nheo mắt, nở nụ cười ấm áp: “Cậu

để cô ấy chọn món không bằng để cô ấy nấu đi! Tay nghề của con bé cũng

khá đấy, đặc biệt là món canh cá diếc nấu củ cải, hồi đó món này còn

được xem như món chính của quán chúng tôi đấy!”

“Hả?” Mạnh Tuần ngạc nhiên nhìn Đồng Phi Phi. “Cô đã từng là đầu bếp sao?”

“Không phải là đầu bếp gì đâu, chỉ là làm thêm thôi.” Đồng Phi Phi

lén lừ mắt về phía chị Trương, chị Trương bịt miệng cười, nhanh chóng

rời đi. Đồng Phi Phi mím môi, mở quyển thực đơn rồi lên tiếng đề nghị:

“Anh thích ăn đồ cay, vậy có muốn thử món tiết lợn luộc ở đây không? Đồ ở đây đều rất tươi, món này cũng rất ngon.”

“Tôi muốn nếm thử món mà cô làm, ví dụ như cái món canh cá nấu củ cải gì đó, có được không?” Tay Mạnh Tuần đặt trên quyển thực đơn, anh dùng

một câu nghi vấn nhưng cảm giác như câu mệnh lệnh vậy. Đồng Phi Phi cười thành khẩn: “Món mà tôi làm đều tương đối thanh đạm, hơn nữa món cá đều phải cho hành với gừng, chẳng phải là anh không thích ăn hai thứ đó hay sao?”

“Không sao, vừa hay dạo gần đây hơi nóng, cũng muốn ăn thanh đạm một

chút. Còn về hành với gừng thì cô có thể cho vào, miễn là không để cho

tôi ăn phải là được.” Mạnh Tuần nhấc tay khỏi quyển thực đơn, dựa người

về ghế với vẻ khá an nhàn, thanh thản, cất giọng điềm nhiên: “Tất nhiên, nếu cô thực sự không muốn làm cho tôi ăn thì thôi cũng được.”

Đồng Phi Phi âm thầm nghiến răng kèn kẹt, ngẩng lên với vẻ rất nghiêm túc: “Vậy thì phải nói trước đấy nhé, đã rất lâu rồi tôi không nấu

nướng gì ở đây, hương vị thì không dám đảm bảo đâu, nêu có lỡ khó ăn thì cũng đừng trách tôi đấy!”

“Tôi tin cô mà.” Mạnh Tuần cong môi, nở nụ cười lịch lãm. Đồng Phi

Phi cất tiếng thở dài, cuối cùng cũng phải buông vũ khí đầu hàng, chấp

nhận số phận mà đứng lên: “Vậy thì anh ngồi chờ một lát nhé, tôi đi vào

trong nấu.”

Nói thật, cho dù vừa rồi Mạnh Tuần đã nghe bà chủ nói tay nghề của

Đồng Phi Phi rất khá nhưng anh cũng biết là khẩu vị của mình rất cầu kỳ, do vậy cũng không dám mong đợi quá nhiều. Kết quả…

“Thế nào?” Đồng Phi Phi luôn quan sát sắc mặt của Mạnh Tuần, thấy anh uống một ngụm canh rồi ngừng lại, cô không khỏi lo lắng bật hỏi: “Rất

khó ăn sao? Lúc nãy, khi rán cá xong, tôi đều đã bỏ hết hành với gừng đi rồi, có lẽ không đến mức khó ăn lắm chứ…”

Cô đưa tay ra định múc một ít ăn thử thì Mạnh Tuần đã nhanh tay hơn

cô, tóm lấy cái muỗng. Cô nhìn lên ngạc nhiên, ánh mắt của Mạnh Tuần sâu mà sáng, nụ cười dửng dưng nhưng lại rất thành thật: “Tôi không ngờ cô

lại có thể nấu ngon như vậy.”

Đồng Phi Phi ngây ra ngạc nhiên nhìn Mạnh Tuần múc thêm một bát nữa,

lúc