
u đớn như thể trái tim bị vỡ vụn ra thành hàng nghìn mảnh cô cũng nghĩ rằng
mình đã khóc. Nhưng không. Cái lạnh đến thấu xương vẫn không phải là
nước mắt mà chỉ là nước mưa. Đến lúc đó cô mới biết rằng nỗi đau đớn đến cùng cực chính là lúc nước mắt không thể rơi xuống.
Cô ngẩng lên, ánh đèn vàng vọt, mờ ảo khiến mọi thứ đều trở nên mơ
hồ, mờ nhạt và xa xôi, giống như cô đã từng chạm tay được vào hạnh phúc
nhưng sự mơ hồ đó lại đẩy nó ra ngoài tầm với.
Hai ngày cuối tuần, Kha Nhã Doanh đã giới thiệu tường tận, chi tiết
cho Đồng Phi Phi về hoàn cảnh gia đình cũng như một số thói quen sinh
hoạt của mình, lại còn mang mấy bộ quần áo và túi xách đến cho Đồng Phi
Phi chuẩn bị cho buổi ra mắt. Đồng Phi Phi nhìn mấy thứ đồ hàng hiệu LV, Chanel, Gucci bị nha đầu Nhã Doanh vứt bừa bộn trên giường, cất tiếng
thở dài: “Chả trách Tiểu Quả lại mất tự tin trước mặt cậu đến thế. Cậu
hành xử thế này thì anh ấy không bị cậu công kích đến chết thì cũng xem
như anh ấy rất dũng cảm rồi!”
“Cái gì chứ! Mỗi lần đi gặp Tiểu Quả, mình đều phải rất cẩn thận lựa
chọn quần áo đấy, tuyệt đối không bao giờ mặc những đồ có thương hiệu
như thế này đâu!” Kha Nhã Doanh dẩu môi nói với vẻ không hài lòng, cô
nàng túm lấy chiếc túi mang theo người: “Cậu xem này, cái túi rẻ tiền
này là mình mua ở một cửa hàng nhỏ đấy, chỉ có hơn ba trăm nhân dân
tệ[1'> thôi. Mấy cái túi mà mình mang đến cho cậu là những cái rất lâu
rồi mình không dùng đến!”
[1'> Khoảng 1 triệu đồng tiền Việt Nam
Đồng Phi Phi lặng lẽ cúi đầu, chiếc túi rẻ tiền mua trong cửa hàng
nhỏ mà cũng đã hơn ba trăm tệ rồi! Xem ra muốn đóng giả thân phận vị
tiểu thư này quả thật là một chuyện không hề đơn giả, dễ dàng. Tìm lấy
một chiếc túi vải để cẩn thận cất tất cả những đồ mà Kha Nhã Doanh mang
đến, Đồng Phi Phi cảm thấy hơi đau đầu: “So với cậu thì mình chỉ là một
cô gái quê mùa mà thôi! Hy vọng là mình không làm hỏng mất hình ảnh của
cậu trước mặt mẹ anh ta.”
“Nói linh tinh cái gì đấy! Cậu đoan chính, hiền thục như thế này thì
chắc chắn mẹ anh ta sẽ rất thích cậu cho mà xem!” Kha Nhã Doanh chớp
chớp mắt. “Nói không chừng cái tên Thần Mặt Đen đó lại thực sự có ý với
cậu đấy! Hay là cậu với anh ta thử tiến triển một chút xem sao?”
“Thôi đi! Mình đâu phải là người thích tự hành hạ bản thân!” Đồng Phi Phi tỏ ra không bằng lòng, trừng mắt lên nhìn Kha Nhã Doanh. “Cậu hãy
lo cho cậu đi! Lần này là mình mượn danh tính, thân phận của cậu, cậu
thực sự không sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao? Ngộ nhỡ chuyện này bị truyền
ra ngoài thì phải làm thế nào đây?”
Đồng Phi Phi thì lo lắng, còn Kha Nhã Doanh lại cười rạng rỡ: “Ngộ
nhỡ chuyện này bị truyền ra ngoài thì cũng không phải quá tệ đâu.”
“Hả?” Đồng Phi Phi bối rối. Kha Nhã Doanh liền giải thích: “Tối qua,
sau khi mình trở về đã suy đi nghĩ lại về chuyện này rất lâu rồi phát
hiện chuyện này đối với mình mà nói, rất có thể sẽ là một quả pháo
khói!”
“Pháo khói ư?” Đồng Phi Phi chau mày, cảm thấy ngạc nhiên. “Ý cậu là…”
Kha Nhã Doanh đắc ý gật đầu: “Mình suốt ngày đến chỗ Tiểu Quả thì sớm hay muộn gì mẹ mình cũng nghi ngờ là mình đang bí mật có bạn trai.
Nhưng mình lại không thể nói cho bà biết chuyện của Tiểu Quả. Vậy nếu
chuyện hẹn hò đến tai bà thì mẹ mình sẽ nghĩ hóa ra là mình đang hẹn hò
với Mạnh Tuần…”
“Thế là bà sẽ nghĩ rằng người bạn trai mà cậu bí mật hẹn hò chính là
Mạnh Tuần?” Đồng Phi Phi mở to mắt. “Cậu thật to gan đó! Nhưng mà người ở bên cạnh Mạnh Tuần là mình cơ mà! Hơn nữa, cậu không sợ rồi Tiểu Quả sẽ biết được chuyện này hay sao?”
“Chẳng phải cậu nói rằng Mạnh Tuần chỉ định để cậu lảng vảng trước
mặt những người trong gia đình anh ta hay sao? Hơn nữa, anh ta chắc chắn sẽ lo lắng nhiều hơn chúng ta đó, vì vậy về phần anh ta thì mình sẽ
không sợ bị lộ tẩy đâu. Còn về phần Tiểu Quả, anh ấy đâu có cơ hội để
biết được chuyện này? Hơn nữa, cho dù là anh ấy có nghe nói đi chăng nữa thì ngày nào mình chẳng ở bên cạnh anh ấy, sự thực có thể chứng minh
tất cả. Đương nhiên là mình có thể nói tất cả những điều này đều là tin
đồn mà thôi!”
Đồng Phi Phi nhìn Kha Nhã Doanh một cách thán phục, hít vào một hơi
thật sâu: “Làm sao mà trước đây mình không hề biết cậu lại có tâm kế thế này chứ? Dạo này cậu đang đọc mấy truyện cung đấu đấy à?”
“Xin cậu, đó chính là kiểu suy nghĩ trong sách tình báo đó!” Kha Nhã
Doanh nói bằng một thứ ngôn từ sắc bén, đầy sức thuyết phục. Đồng Phi
Phi không biết nói gì hơn, chỉ còn nước cúi đầu, xem ra thời gian này,
cô nàng này đi theo Tiểu Quả nên cơ hội rảnh rỗi cũng thực sự không phải là ít, nếu không, lấy đâu ra thời gian mà đọc nhiều tiểu thuyết đến vậy chứ?
Chớp mắt một cái đã đến lễ Giáng sinh. Đồng Phi Phi và Mạnh Tuần vừa
kết thúc buổi họp, đang thu dọn lại các thiết bị thì Mạnh Tuần đột nhiên cất tiếng hỏi: “Tối nay chắc là Kha Nhã Doanh không rảnh để đến tìm cô
phải không?”
“Vâng.” Đồng Phi Phi gật gật đầu.
Mạnh Tuần bật cười: “Vậy thì cùng tôi đón Giáng sinh nhé?”
Đồng Phi Phi bị nụ cười ấm áp hiếm có của Mạnh Tuần làm cho bối rối,
đợi cô định th