
tới mức như muốn dọa
người ta, người thì gầy như ma, so với bây giờ đương nhiên là hoàn toàn
không giống rồi. Nhưng ánh mắt của cô ấy thì không thay đổi. Tôi nghĩ
rằng, tôi bắt đầu nhận ra cô ấy có lẽ là vì ánh mắt dửng dưng, lạnh lùng đó.”
Mạnh Tuần cúi đầu, rút một điếu thuốc, châm lửa và rít một hơi thật
sâu rồi mới chậm rãi nói: “Tôi đã từng đưa cô ấy đến “Lẩu Đá”.”
“Hả?” Lần này thì đúng là Paul thực sự bị sốc, bởi vì Mạnh Tuần rất
hiếm khi đưa một người con gái đến nơi đó. Anh và những đối tượng hẹn
hò, gặp mặt thường hẹn ở những nơi đại loại như quán cà phê. Quán lẩu đó thực ra được xem như một nơi rất riêng tư của anh.
“Cậu có biết tại sao mà hồi đó tôi thường muốn kéo cậu đến đó không?”
“Lẽ nào không phải là vì Alex không thích ăn lẩu nên nhân lúc cậu ta
không có ở đó, cậu muốn tôi đi cùng để thỏa mãn ham muốn ăn uống?”
Mạnh Tuần lắc đầu. Anh ngả người vào sofa, giọng nói trầm khàn: “Thực ra, lần đầu tiên tôi gặp cô ấy không phải là ở trong quán bar, mà là
gặp ở trước cửa quán lẩu đó. Hôm đó, tôi đi một mình, vừa thanh toán
xong, đang đi ra thì cô ấy đột nhiên lao đến, ngã ngay trước mặt tôi.
Theo sau là một người đàn ông người nồng nặc mùi rượu, hắn ta chạy đến
túm lấy tóc cô ấy, vừa dúi vừa đánh. Người đàn ông đó cố kéo cô ấy từ
dưới đất lên nhưng cô ấy cố vịn vào bậc thềm bên đường, sống chết không
chịu buông tay. Cô ấy không hề rơi nước mắt, cũng không la hét, chỉ cắn
chặt môi, bám chặt vào bậc thềm. Tôi thấy mười đầu ngón tay của cô ấy
rớm máu, tóc cũng như thể sắp bị kéo đứt nên đã chạy đến, đuổi người đàn ông đó đi. Sau đó, khi tôi đỡ cô ấy dậy, cô ấy cúi đầu, nói với tôi một tiếng: “Cảm ơn”, tôi mới biết là cô ấy không bị câm.”
“Á? Vậy tại sao lúc đó cô ta không ên tiếng kêu cứu?”
Mạnh Tuần nhìn Paul, cúi xuống vẩy tàn thuốc: “Cậu quên là sau đó,
khi chúng ta gặp cô ấy trong quán bar, cô ấy đang làm gì sao?”
Paul hơi ngạc nhiên, sau đó đột nhiên như bừng tỉnh: “Vị khách đó là người muốn cô ấy bán thân ư?”
Mạnh Tuần gật đầu: “Lúc tôi đuổi người đàn ông đó đi, hắn ta vẫn còn
luôn miệng chửi rủa, nói cái gì đó đại loại như đã hầu rượu rồi sao lại
không thể qua đêm được chứ? Đã mang tiếng đi làm gái rồi lại còn giả vờ
trong sạch cái gì cơ chứ? Thế nên lúc đó mặc dù có rất nhiều người nhìn
thấy cô ấy bị bắt nạt, nhưng họ đều không ra tay cứu giúp.”
Paul than một tiếng: “Tôi đã nói rồi mà, dạo đó tôi cũng tự hỏi sao
cậu khi có việc hay không có việc cũng suốt ngày kéo tôi đến cái quán
lẩu đó, thì ra là chỉ muốn xem liệu có thể gặp lại cô ấy hay không. Chả
trách sau đó chúng ta đi đến quán bar, hễ nhìn thấy cô ấy là cậu chăm
chú, không dứt ra được. Nhưng lúc đó cô ấy có vẻ như không nhận ra cậu,
đúng không? Thật quá đáng, dù sao thì cậu cũng là vị ân nhân cứu mạng
của cô ấy mà.”
“Ân nhân cứu mạng ư?” Mạnh Tuần bật cười. “Trong tình cảnh đó thì cậu nghĩ là cô ấy có thể nhìn rõ được tôi là ai hay sao? Lúc đó cô ấy không bị người đàn ông đó giày vò tới mức có thể ngất đi, tôi đã rất khâm
phục cô ấy rồi!”
Paul cắn môi tỏ vẻ bằng lòng: “Cũng đúng, thật không thể tưởng tượng
nổi sự mạnh mẽ của cô ẩy, bộ dạng cô ấy lúc đó thật thảm hại nhưng vẫn
tỏ ra vô cùng kiên cường, không ngờ sức chịu đựng lại tốt đến vậy.”
“Đúng thế.” Mạnh Tuần nhớ lại chuyện lần trước Đồng Phi Phi cùng anh
chơi tennis rồi gật đầu. “Cô ấy thực sự là người rất kiên cường, biết
chịu đựng.”
“Thực ra tôi rất tò mò, đêm đó… cậu và cô ta… rốt cuộc là có…”
“L giường?” Mạnh Tuần nói ra hai từ đó một cách dứt khoát. Paul có
chút xấu hổ, cười ngượng ngập: “Thôi vậy, dù sao thì cũng đã qua rồi…”
“Chúng tôi đã lên giường, nhưng cuối cùng không làm gì.” Mạnh Tuần
cúi đầu, dụi đầu thuốc lá vào trong gạt tàn rồi lại ngẩng lên, nhìn bộ
dạng choáng váng của Paul mà không nhịn được cười. “Có đến mức phải ngạc nhiên như vậy không?”
Paul tròn mắt nhìn Mạnh Tuần, cầm bao thuốc, rút ra một điếu rồi châm lửa hút, cố ý chế nhạo anh: “Thế thì cậu bị làm sao vậy? Đến lúc lâm
trận lại co vào ư? Hay là muốn mà không có gan làm?”
Mạnh Tuần không hề phản bác. Ngón tay anh vẽ qua vẽ lại mấy vòng tròn vô nghĩa bên cạnh chai rượu, im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Chẳng
phải là cậu đã từng hỏi tôi lý do tại sao sau đêm đó tôi dường như bỗng
nhiên nghĩ thông, hiểu ra được rất nhiều điều sao? Thực ra, nguyên nhân
chủ yếu chính là vì cô ấy.”
Anh sẽ không bao giờ quên cái đêm lạnh lẽo một cách bất thường đó.
Khi anh bị chính mẹ ruột của mình kéo đến trước một người có gương mặt
lạnh lùng và bắt gọi một tiếng “cha”, tất cả sự tự tin và tôn nghiêm mà
anh tốn công xây dựng suốt hai mươi sáu năm qua trong chớp mắt bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn, tan thành cát bụi. Anh có thể không bận tâm đến việc
không có cha, anh có thể không bận tâm khi bị người ta gọi là “đồ con
hoang” suốt hơn hai mươi năm. Anh có thể không bận tâm đến việc ngay cả
những người thân của mình cũng dành cho mình ánh mắt khinh miệt và coi
thường. Nhưng anh không thể chấp nhận mẹ mình phải quỳ gối trước mặt
người đó, vâng vâng dạ dạ. Anh cà