Insane
Này Em, Làm Cô Dâu Của Anh Nhé?

Này Em, Làm Cô Dâu Của Anh Nhé?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328132

Bình chọn: 9.5.00/10/813 lượt.

đang ở trong bụng, tim tôi càng thêm đau nhói. Anh

thực sự như thế thật sao? Anh làm thế với tôi ư? Sau bao nhiêu thử

thách, bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu nước mắt và đau những nổi đau hơn

dao cứa mới được như ngày hôm nay, thế mà anh nỡ sao?

Tôi không hiểu tại sao tôi có thể lê lết được cái thân xác tôi về tới nhà trong một tâm trạng như thế. Nhìn mặt tôi thất thần, mẹ tôi lo

lắng.

- Vy con đi đâu về thế? Con làm sao thế?

- Dạ, con không sao mẹ ạ. Con đi cùng đứa bạn con tới chỗ kia một

chút_nếu như mẹ chồng tôi không phải là một người dễ tính và thương yêu

tôi đến như vậy thì tôi không nghĩ tôi có thể ở lại đây thêm một phút

giây nào nữa, tôi chỉ muốn chạy về bên mẹ để được vỗ về mà thôi.

- Con vừa khóc đấy hả? Có chuyện gì con phải nói mẹ nghe không được giấu mẹ đâu đấy. Mẹ lo cho con đó.

- Đứa bạn thân con gặp chuyện buồn mẹ ạ, con thương nó quá nên hai đứa ôm nhau khóc chứ con thì có làm sao hả mẹ?

- Đấy, cứ nhạy cảm quá rồi lại khổ thân thôi_bà vuốt ve mái tóc tôi

nhẹ nhàng, tôi chỉ muốn sà vào lòng mẹ, khóc lóc rồi kể hết nổi ấm ức

mình phải chịu đựng mà thôi. Nhưng tôi không đủ can đảm…

- Mẹ à…

- Ừ, sao con?

- Hôm nay con thấy hơi mệt trong người, mẹ nấu cơm trưa dùm con mẹ nhé?

- Con mệt thế nào?_bà đưa tay sờ trán tôi

- Dạ cũng chỉ hơi mỏi trong người chút thôi ạ.

- Được rồi, con nghỉ đi không phải lo đâu. Lên phòng nghỉ đi con.

Tôi lên phòng nằm nghỉ. Những lúc như thế này không để đầu óc vận

động thì càng thêm mệt mỏi mà thôi. Nằm xuống lại suy nghĩ linh tinh,

nước mắt tôi lại chảy ra. Tôi nghĩ rằng mình là một người hạnh phúc, sau những gì tôi phải chịu đựng thì đây là một sự đền đáp xứng đáng, nhưng

mà không phải như vậy. Có khi nào sóng gió lại xảy ra?

Tôi thiếp đi một lúc, không biết từ lúc nào, nhưng trong giấc mơ tôi

lại mơ thấy anh và người đấy bên cạnh nhau. Anh đã cầu xuống xin tôi hãy tha thứ và mong tôi hãy quên anh đi vì người anh yêu chỉ có cô ta mà

thôi. Anh không cần gì cả, chỉ cần người đó, mong tôi sẽ để anh đến với

người đàn bà đó.

Giật mình tỉnh giấc tôi hoang mang lo sợ. Tim tôi lại buốt lên từng cơn đau nhói.

Tôi nhìn đồng hồ, đã quá 11h rồi, nếu đi làm thì giờ này anh sắp về tới nhà.

Có tiếng xe máy dừng lại trước sân, tôi ngồi dậy đi ra ban công nhìn xuống, ừ, anh mới về. Tôi vội vàng đi xuống nhà.

Anh chẳng buồn mỉm cười và ôm lấy cổ tôi như thường ngày rồi xoa xoa

cái bụng một cách hạnh phúc. Anh chỉ hỏi tôi một câu nhẹ nhàng rồi đi

lên phòng, tôi lẳng lặng theo sau.

Điều làm tôi thấy ngạc nhiên đó là nhìn anh như thế, tôi thực sự cảm

thấy lo lắng cho anh hơn là giận. Anh nằm xuống quay mặt vào tường, hơi

thở đều đều. Tôi lặng đi nhìn anh. Xuống nhà vắt cho anh một cốc nước

cam, mặc dù biết anh cũng chẳng hứng thú gì nữa. Anh không quay lại nhìn tôi dù chỉ là một chút. Một cảm giác vừa giận, vừa bất an trong lòng,

tôi chỉ muốn anh hiểu rằng, tôi là vợ anh, và tôi luôn lắng nghe anh

nói. Nhưng tôi không biết mình diễn đạt có thành lời hay không, vì tôi

rối lắm, tôi sợ, lần đầu tiên trong đời tôi sợ mất anh.

Những bữa cơm trong ngày anh vẫn im lặng như thế. Gia đình tôi lại trong một trạng thái căng thẳng hết mức.

Tôi cũng im lặng và tỏ rõ thái độ rằng nếu như anh không nói rõ lý do thì không nhất thiết phải lên tiếng. Tôi đang kiên nhẫn chờ đợi từng

giây phút đây. Bây giờ cuộc sống gia đình tôi đang mong manh lắm đây.

Chỉ có anh mới có thể cứu vãn nó nhưng tôi không hiểu sao anh muốn im

lặng như thế? Chẳng nhẽ anh không hiểu cảm giác của tôi? Hay anh khó

nói. Anh chưa biết rằng tôi đang biết hết tất cả mọi chuyện, nên anh cứ

nghĩ đơn giản rằng tôi đang nghĩ anh buồn bực vì chuyện công ty và

chuyện của bố.

Cơm tối xong xuôi, bố mẹ tôi ngồi xem tivi, chồng tôi lên nghỉ sớm.

Tôi cũng theo anh lên phòng. Trái với suy nghĩ của tôi, anh ngồi yên

lặng một lúc lâu bên màn hình máy tính, tôi ngồi ở giường và ngắm nghía

cái lưng của anh. Mỉm cười chua chát, tôi lên tiếng.

- Anh không có gì để nói với em sao?

- Xin lỗi em nhé, anh đang bận làm việc chút, em ngủ trước đi.

Cái cách làm việc của anh là ngồi bật cái bản vẽ lên và im lặng ngắm nhìn nó thật lâu sao?

- Anh không muốn nói với em là có chuyện gì đang xảy ra sao?

- Chuyện gì là sao em?_chồng tôi quay ghế lại nhìn thẳng vào mắt tôi.

- Chuyện gì đấy khiến cho cả gia đình mình tỏ thái độ với nhau như

vậy đó?_tôi bình tĩnh nhưng cơn tức giận đã ngập tràn cái lá phổi của

tôi rồi. Lại còn cái thái độ giả ngây giả ngô vậy nữa. Thật muốn khiến

người ta điên lên mà.

- À thì anh nói với em có chút việc ở công ty rồi mà, không sao đâu,

mọi chuyện rồi ổn cả thôi, em đừng nghỉ nhiều mà ảnh hưởng sức khỏe. Rồi khắc có cách giải quyết thôi.

- Anh còn lo cho cái sức khỏe của em à? Khi mà cả nhà chẳng vui vẻ

gì, không ai nói với ai câu gì, anh nghĩ rằng anh không nghĩ được hay

sao?

- Nhưng mà em cũng đâu có giải quyết được gì đâu?

- Anh nghĩ thế thật à?_tôi nói và kèm theo một nụ cười.

- Em không hiểu đâu…_chồng tôi thở dài

- Ừ, em không hiểu, khi mà anh làm ở một nơi, bố