XtGem Forum catalog
Này Em, Làm Cô Dâu Của Anh Nhé?

Này Em, Làm Cô Dâu Của Anh Nhé?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328125

Bình chọn: 7.00/10/812 lượt.

tại sao? Lý do

gì ở đây?

Tôi đau đớn, cái cảm giác mà đã lâu lắm rồi tôi không tìm thấy. Dù cố gắng nghiến chặt hàm răng cũng không thể kìm nén được tiếng nấc bật ra. Tim tôi nghẹn đắng, cố gắng suy nghĩ một chút, bám víu một lý do nào

đấy cũng không thể khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn chút nào cả.

Tôi quyết định trả tiền taxi và xuống đi bộ. Một chút nắng buổi sáng

có thể sẽ khiến đầu óc tôi bình tĩnh hơn với việc bây giờ cứ ngồi một

chỗ và vẽ ra những viễn cảnh khiến cho cuộc đời tôi giống như ngập chìm

trong địa ngục.

Tôi để cho nước mắt rơi trong vô thức, một vài người qua đường ngoái

lại nhìn tôi bằng một ánh mắt thương xót. Không, tôi có chồng, tôi được

yêu thương, được chiều chuộng vậy cơ mà. Anh vẫn quan tâm, chăm sóc cho

hai mẹ con từng chút một, miễn là tôi yêu cầu. Nhưng anh bận rộn với

công việc nên thời gian dành cho tôi không còn nhiều, không chủ động yêu thương. Ừ…thì cuộc sống gia đình nó khác với lúc đang còn yêu mà. Nhưng không có biểu hiện gì từ anh lại khiến cho tôi cảm thấy anh đang có một người phụ nữ khác ngoài tối hôm qua anh lại muốn hẹn hò. Hoặc có thể

anh cảm thấy lâu rồi hai vợ chồng tôi không như thế nên anh muốn có một

chút riêng tư giống như ngày đầu mới yêu nhau, hoặc là anh làm chuyện có lỗi với tôi và muốn làm gì đấy cho đỡ áy náy bứt rứt trong lòng. Và tới bây giờ đối với tôi vẫn là một dấu chấm hỏi lớn. Tôi không thể có một

sự khẳng định rõ ràng nào khi tôi không có bằng chứng, nhưng dù có

chuyện gì tôi cũng khó chấp nhận được việc anh vẫn còn tiếp tục qua lại

với cô ta. Điều đó làm tôi kinh hãi…nếu như anh có là người như thế, thì có nhất thiết phải là cô ta. Điều đó khiến tôi không có chút cảm giác

sẽ tha thứ được cho anh.

Cuộc sống là một sự hi sinh, con người cần phải biết chấp nhận. Nhưng mà sao thấy sự thật nào cũng cay đắng. Tôi chỉ muốn gọi điện cho anh và hỏi rõ ràng mọi chuyện, nhưng điều đó chỉ làm cho sự việc rối tung lên

mà thôi.

Tôi cũng thực sự phân vân chuyện tối hôm qua giữa bố và anh có liên

quan gì tới chuyện này hay không? Tại sao hai người đó lại có thái độ

như thế? Và điều gì khiến cho anh lại suy nghĩ nhiều như vậy?

Tôi quyết định gọi cho chú Hoàng, chú làm trong công ty và cũng là

người rất thân thiết với gia đình tôi. Ít nhất thì tôi cũng sẽ biết được có điều gì xảy ra với bố.

- Vy hả cháu?_chú bắt máy sau một hồi chuông dài

- Dạ vâng, cháu chào chú!

- Ừ, cháu khỏe không?

- Dạ, cháu vẫn khỏe ạ…

- Có chuyện gì mà gọi cho chú thế này?

- Vâng, thì việc của bố cháu đấy ạ…rắc rối ở công ty khiến bố cháu

không được thoải mái cho lắm ạ_tôi cũng không biết có rắc rối gì ở công

ty không nữa, nhưng nếu như tôi hỏi dạo này ở công ty bố có chuyện gì

thì chắc chắn tôi sẽ chẳng bao giờ khai thác được thông tin gì ở chú

Hoàng cả. Trừ khi tôi giống như một người biết tuốt mọi việc và không có gì cần phải giấu diếm nữa.

- Ra cháu cũng biết chuyện đó rồi hả?_chú thở dài, tôi gần như nín thở.

- Vâng, tối hôm qua bố và anh Khánh cãi nhau to lắm chú ạ. Bây giờ

thì hai người thậm chí không thèm nhìn mặt nhau nữa. Cháu thấy lo quá.

- Thì cũng chỉ tại thằng Khánh nó nhờ vả chú nên chú nể nang nó, mà

chú cũng đâu biết con bé đó nó như thế nào đâu. Cứ tưởng bạn bè gì với

nó nên chú nhận vào làm, ai ngờ lại xảy ra cơ sự như thế. Mà con bé đó

với thằng Khánh là như thế nào thế? Cháu quen biết với nó sao?

- Chú…đang nói về chị Trinh đúng không ạ?

- Ừ…thì con bé đó chứ ai.

Tôi giật mình. Thì ra tất cả mọi chuyện liên quan tới nhau cả. Tôi ngẩng mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào trong.

- Cháu xin lỗi chú nhưng cháu cũng thực sự không biết chuyện gì xảy

ra, cháu gọi cho chú chỉ hi vọng chú cho cháu biết chuyện gì đang xảy ra với chồng cháu và bố cháu mà lại như thế.

- Ơ…chú tưởng…

- Vâng, cháu biết chú biết chuyện gì xảy ra, chú làm ơn nói với cháu

được không ạ? Có chuyện gì đấy đang xảy ra mà mọi người lại giấu cháu,

điều đó khiến cháu cảm thấy rất khó chịu.

- Cháu làm chú thấy khó xử quá.

- Sẽ không ai nói được với cháu dễ dàng như chú cả. Cháu hứa sẽ giữ

im lặng tất cả mọi chuyện hôm nay chú nói, nếu như chú thương hai mẹ con cháu thì chú phải nói cho cháu nghe, không thì thế này sẽ khiến cháu

suy sụp mất.

Chú Hoàng thở dài, im lặng một chút và chú kể cho tôi nghe, đấy không biết thực sự có phải là tất cả hay không, có những chi tiết có thể chú

cố tình che giấu cho anh, nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ khiến tôi cảm thấy

không thể chấp nhận được rồi.

Tại sao cơ chứ?

Chính anh là người hận cô ta nhất mà?

Vậy cớ sao bây giờ còn giúp đỡ chứ? Cô ta có sống chết thế nào cũng

đâu liên quan gì tới cuộc đời anh nữa đâu? Lòng dạ ích kỷ của đàn bà che mờ mắt khiến tôi không thể lý giải nổi đằng sau tất cả sự thật này là

gì? Bất lực. Bất lực. Bất lực…

Tôi không biết làm gì cả. Nhưng mà tôi đau. Tôi chỉ muốn chết quách đi không phải suy nghĩ gì nữa.

Ừ thì cuộc đời không phải màu hồng, chẳng có ai rải thảm đỏ cho mình

bước đi. Nhưng tôi thấy hận thù dâng trào. Không phải như thế này. Tôi

căm hận tất cả.

Nghĩ tới đứa bé