
được đẹp.”
Thiếu gia dừng một chút,“Ý của ngươi là bổn thiếu gia
hiểu sai ý ngươi rồi?”
Ta phối hợp cúi đầu nói:“Thiếu gia nói phải.”
“Vậy ngươi nói xem, ngươi viết chữ gì?”
Ta theo ngón tay trắng nõn của thiếu gia nhìn đám mực
đen kia,“Ách, Mạnh?”
“Ngươi xác định nó không phải là ‘Lam’?” Thiếu gia
trêu chọc nói.
Ta tiếp tục phối hợp nói:“Thiếu gia nói cái gì thì
chính là cái đấy.”
Môi mỏng của thiếu gia nhếch lên cười khẽ, dời bước
đến phía sau ta, tay to cầm lấy tay ta, trầm ổn viết lên giấy ba chữ xinh đẹp.
Hắn kề sát vào tai ta thấp giọng mở miệng, hơi thở ấm áp mang đến một trận run
sợ.
“A Lam, nhớ kỹ, đây là tên của ta, Mạnh Thiểu
Giác".
Ta không để ý đến động tác thân mật thình lình xảy ra
của hắn, hơi hơi cúi người xuống nhìn mấy chữ hắn viết. Chỉ thấy trên mặt giấy
trắng nõn kia có ba chữ sừng sững “Mạnh Thiểu Giác”.
Người xưa đã nói: nét chữ nét người.
Xem mấy chữ này, nét bút như nước chảy mây trôi nhẹ
nhàng liền mạch, không có chỗ nào bị gãy. Từng nét cao to mà kiên nghị, kết
thúc lại sạch sẽ lưu loát, không có nửa phần ướt át bẩn thỉu. Điều này cho thấy
thiếu gia hẳn là một người làm việc quyết đoán, ý chí kiên định nhưng lại giống
như vô tâm không thèm để ý.
Lại nhìn khoảng cách giữa ba chữ này, hắn xử lý rất
tốt. Các chữ phóng khoáng độc lập, khi đứng cùng một chỗ lại không chọi nhau,
ngược lại rất hài hòa. Chậc chậc, tâm tư người này cực kỳ tinh tế, đến chi tiết
nhỏ cũng chú ý, nắm rõ trong lòng bàn tay.
Sau đó ta lại nhìn thiếu gia, người mà trong lần đầu
tiên gặp mặt sẽ gây cho người khác có cảm giác đây chỉ là một công tử nhà giàu
bình thường, diện mạo tuấn mỹ, cẩm y ngọc thực, yêu thích sắc đẹp cũng kén cá chọn
canh. Nếu muốn tìm bạn để chơi thì điều kiện của hắn rất phù hợp. Nhưng nhìn
hắn nhiều lúc để lộ ra ánh mắt sâu không thấy đáy, ý vị thâm trường thì biết,
đây không phải là điều một vị công tử bình thường có thể có được. Có lẽ hắn
cũng giống như mấy chữ này, rất lợi hại, khó lường, nhưng lại bị vẻ bề ngoài
đẹp đẽ đào hoa che dấu. Giả vờ nông cạn chính là một thủ đoạn để mê hoặc người
khác.
Mọi người luôn có bí mật riêng của mình. Ngươi có, ta
có, thực hiển nhiên, hắn cũng có.
“Nhìn được cái gì sao?” Thiếu gia cũng cúi người
xuống, vẫn ái muội dán vào bên tai ta, tóc đen uốn thành một độ cong xinh đẹp
rơi xuống, tiến vào trong mắt ta.
Ta hơi hơi nghiêng đầu, chống lại đôi mắt phượng hẹp
dài mang chút ý cười của hắn. Bỗng nhiên cảm thấy con ngươi hắn lúc này giống
như một khu vườn hắc ám, sâu không lường được.
Ta chậm rãi mở miệng nói:“Chữ thiếu gia rất đẹp.”
Cặp lông mi của thiếu gia hơi run rẩy, thanh âm có
chút dụ hoặc nói:“Còn gì nữa không?”
Ta mặt không đổi sắc tiếp tục nói:“Tên của thiếu gia
rất êm tai.”
Thiếu gia ngữ điệu nhẹ nhàng,“Còn gì không?”
Ta chớp mắt,“Còn gì sao?”
Thiếu gia cầm ngón tay của ta hơi hơi vuốt,“Không còn
gì nữa à?”
Ta nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu mới bừng tỉnh, kiên
định nói,“Có!”
Mắt phượng xinh đẹp ý cười càng sâu, mơ hồ như muốn cổ
vũ,“Hả?.”
Ta nhìn hắn ngốc ngốc cười cười, sau đó quyết đoán đẩy
ngực hắn ra, tay xoa xoa thắt lưng của mình, thực buồn rầu nhìn hắn nói:“Còn
có, thiếu gia, người đè ta, ta mỏi chết đi được.”
Ta vừa lòng nhìn ý cười trong mắt thiếu gia đông cứng
lại, cùng lúc môi mỏng chậm rãi nhướng lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ có chút mê
người tươi cười,“A Lam, ngươi biết không, thật ra......”
Ta thực ngu xuẩn nghiêng nghiêng đầu,“Thiếu gia?”
Thiếu gia rất nhanh giật lấy cây bút trong tay ta quẹt
một đường lên mặt ta, sung sướng nói:“Thật ra bổn thiếu gia cũng mỏi chết đi
được.”
Ta có thể cảm giác được một chất lỏng lạnh lẽo theo độ
cong khuôn mặt chảy xuống, cuối cùng tạo thành một giọt rơi xuống quần áo trước
ngực ta, giống như một đóa hoa nhỏ màu đen nở rộ đang khoe sắc. Ta nghĩ, người
này thực ác chiến a, ngươi nghĩ ta là ai? Ta là A Lam, ta A Lam gái tốt không
đấu với ác nam, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, ta không tức giận, ta mới
không giận hắn.
Nhưng mà, “Lui từng bước trời cao biển rộng”, cuộc
sống lại thường không giống với những gì người ta nghĩ, mọi người thường thường
có thói quen “Được một tấc lại muốn tiến một thước”.
Lúc ta chuẩn bị nhìn hắn rộng lượng mỉm cười, hắn lại
lộ ra nụ cười cực độ gian ác, vươn tay dùng sức chà lau mặt ta một hồi, ngón
tay thon dài bị mực nhiễm bẩn, càng làm nổi bật vẻ trắng sáng. Hắn thực kinh
ngạc nhìn ngón tay của mình rồi nhìn nhìn lại ta, lấy giọng điệu càng kinh ngạc
nói:“A, hoa!.”
...... Ta nói, ngữ khí này sao lại quen thuộc như vậy.
Khóe miệng của ta hơi hơi giật, cúi đầu khép hờ đôi
mắt che lấp con ngươi không bình tĩnh của mình, đáy lòng mắng thầm: Ta cho
ngươi hoa, ngươi mới hoa, cả nhà ngươi đều hoa, trong vòng mười tám dặm xung
quanh ngươi đều hoa!
Thiếu gia đột nhiên đến gần ta, tay nâng cằm ta lên,
tốt lắm, tư thế này thực kinh điển thực ái muội, nhưng mà lời hắn nói......
“Chậc chậc, thực xấu, cùng lắm cũng chỉ giống một con
mèo hoang mà thôi.” Hắn lắc lắc đầu lấy loại giọng điệu “