
ác đột nhiên xuất hiện ở cửa,
khuôn mặt tuấn mỹ âm tình khó phân biệt.
Tay đang nắm cái chén của ta run lên một chút, trên
mặt cũng không đổi sắc, “Ừ.”
Biểu tình Oánh Lộ cực kỳ mất tự nhiên, miễn cưỡng cong
lên môi đỏ mọng nhìn hắn nói: “Thật là ngạc nhiên, hôm nay ca ca không cần bồi
Hoa tiểu thư sao, sao lại đến nơi này......”
“Oánh Lộ, muội câm miệng cho ta.” Ánh mắt Mạnh Thiểu
Giác lạnh như băng nói.
“Ca ca......” Hốc mắt Oánh Lộ đỏ lên, phẫn nộ nói:
“Bây giờ ngay cả muội cũng không được phép nhắc đến nàng ta sao?”
Hai tay Mạnh Thiểu Giác đặt ở sau người, mắt phượng
dao động qua lại giữa ta và Oánh Lộ, cuối cùng đứng ở trước mặt nàng, “Oánh Lộ,
hôm qua muội đi đâu?”
Thân mình Oánh Lộ chấn động, “Muội...... Ngày hôm qua
muội lên phố mua son a.” Thần sắc nàng ngược lại yên ổn vài phần, đúng lý hợp
tình nói: “Ca ca, không phải nói ngày hai mươi mỗi tháng Hương Phấn trai đều có
hàng mới sao, hôm qua muội cùng tiểu Điệp đi xem, lần này ......”
“Oánh Lộ.” Con ngươi ngăm đen của Mạnh Thiểu Giác nhìn
không ra vui hay giận, “Ngoài Hương Phấn trai muội còn đi đâu.”
Oánh Lộ vô tội lắc đầu, “Muội có đi đâu đâu.”
Mạnh Thiểu Giác bình tĩnh nhìn nàng một hồi, bỗng
nhiên gợi lên môi mỏng cười cười, ánh mắt lại sắc bén giống như dao nhỏ, “Oánh
Lộ, bây giờ ta thực sự có chút hối hận khi đã sủng muội thành cái dạng này.”
“Ca ca.” Thái độ của Oánh Lộ vẫn bình thường, trầm ổn
nói: “Muội không hiểu huynh nói cái gì.”
“Oánh Lộ,” Hắn đến sát Oánh Lộ, cúi đầu nhìn nàng,
“Muội không nói dối được, muội biết rõ mà.”
Hắn đứng thẳng lại nhìn về phía ta, con ngươi thần sắc
phức tạp, “Tối hôm qua có người đến mật lao cứu Vũ Văn Duệ, đáng tiếc người còn
chưa kịp cứu ngược lại lại bị ta bắt được, bị bắt miệng càng ngậm chặt, bất
luận ta làm thế nào cũng không moi được từ đâu mà bọn họ có tin tức...... Nhưng
mà, ta có cách làm cho bọn họ nhả ra.” Hắn liếc Oánh Lộ, cười hỏi: “Oánh Lộ,
hôm qua muội đến tiệm cầm đồ làm gì?”
“Sao huynh biết muội đến tiệm cầm đồ?” Oánh Lộ không
dám tin nhìn hắn, “Huynh phái người theo dõi muội?”
Mắt phượng híp lại, “Chỗ tối đương nhiên phải có người
đi theo bảo hộ muội.”
“Ca ca!” Oánh Lộ lui ra sau mấy bước, “Chỉ như vậy
huynh liền hoài nghi muội báo tin cho bọn họ? Muội làm biết được huynh đem Vũ
Văn Duệ nhốt ở đâu?”
“Oánh Lộ, ta không ngốc.” Hắn lắc lắc đầu, nhìn ta
nói: “Gian tế trong lao đã bị ta bắt được, nàng đừng có uổng phí khí lực, nàng
cứu hắn không được đâu, trừ phi nàng đáp ứng điều kiện của ta.”
Tên giám ngục kia đã bị bắt rồi?
Ta thản nhiên nhìn hắn, “Cần gì.” Cần gì cố chấp muốn
thứ không thể có được như vậy?
“Huynh không thể như vậy.” Oánh Lộ đến trước mặt hắn,
ngữ khí trịnh trọng.
“Oánh Lộ, muội cũng hy vọng A Lam làm chị dâu của
muội, không phải sao?”
“Ca ca!” Oánh Lộ đẩy tay hắn ra, “Huynh không thể đối
xử với A Lam như vậy, là huynh muốn kết hôn với người khác trước, vậy vì sao
không để nàng đi?”
Ánh mắt hắn trầm xuống, “Oánh Lộ, chuyện người lớn
muội không hiểu.”
“Muội không hiểu! Muội chỉ biết nếu thích một người
nên toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, chứ không phải vừa nói yêu nàng vừa cưới
người khác!” Oánh Lộ quát: “Ca ca, huynh rất ích kỷ !”
“Ích kỷ?” Mạnh Thiểu Giác rốt cuộc có chút tức
giận,“Tốt lắm.” Hắn lạnh lùng nói:“Ta có thể không so đo với muội chuyện này,
nhưng từ hôm nay trở đi, muội ngoan ngoãn ở trong phòng cho ta, một bước cũng
không được đi ra ngoài.” Hắn nói xong liền phất tay áo rời đi, để lại Oánh Lộ
nhìn bóng lưng hắn mà nghiến răng nghiến lợi.
“Ích kỷ!” Oánh Lộ một cước đá văng ghế oán hận
mắng:“Ca ca rất ích kỷ!”
“Oánh Lộ.” Ta rũ mắt xuống, “Quên đi.”
“A Lam, thực xin lỗi, ca ca huynh ấy......”
“Không phải lỗi của hắn.” Ta lắc lắc đầu, “Ta và hắn
vốn không đi chung một con đường, cục diện như vậy đã sớm dự đoán được.” Tin
tức truyền ra được thì đã sao? Cuối cùng không cứu người ra được thì thôi,
ngược lại tiệm cầm đồ cũng bị lật tẩy...... Thất bại lần này không trách được ai,
ai bảo chúng ta không phải ông trời, tính kế dự định tất cả đều không thực hiện
được.
Oánh Lộ rũ mắt, “Bây giờ nên làm sao bây giờ......”
“Oánh Lộ, không sao.” Ta trấn an nói: “Thuyền đến đầu
cầu tự nhiên thẳng.” Nhưng lúc nào mới đến được đầu cầu? Ta không thể biết
được.
“Tiểu thư.” Thanh Nha gõ nhẹ cửa, “Mời người sớm về
phòng nghỉ ngơi.”
Oánh Lộ hung hăng trừng Thanh Nha một cái, “Không cần
ngươi tới thúc giục ta!”
Thanh Nha mặt không đổi sắc, “Công tử mời tiểu thư sớm
về phòng một chút.”
Oánh Lộ nắm hai tay lại, vừa định mắng tiếp lại bị ta
ngăn cản. Ta nói: “Ngươi về trước đi.”
“A Lam......”
“Ta không sao.” Ta kéo khóe môi cười cười, “Lần này
chỉ sợ ca ca ngươi thực sự tức giận, ngươi nghe lời chút đi, đều là ta làm liên
lụy đến ngươi.”
“Nói cái gì vậy!” Oánh Lộ ra vẻ tự nhiên vỗ bả vai ta,
“Ta đây đi trước, ngày khác lại đến thăm ngươi.”
Ta nói “Được”, tuy rằng ta biết, chỉ sợ là không bao
giờ có ngày khác nữa.
Oánh Lộ bị nhốt, ta lại bắt đầu một ngày một ngày đứng
ở trong phòng, lặp lại cảnh b