
không cho phép?” Ta thu hồi tươi cười, “Ta đây liền không cười.”
Hắn đột nhiên ấn lên môi ta, chỉ nhẹ nhàng chạm, cũng
không xâm nhập, “Ta nên làm sao với nàng bây giờ.”
Cái gì mà bắt ta làm sao bây giờ?
“Mạnh Thiểu Giác, thả ta đi.” Ta nâng mắt, “Ta sẽ cho
ngươi tàng bảo đồ, cho nên, thả ta đi.” Thả ta, ta tự mình đi cứu Vũ Văn Duệ, như
vậy mọi người cũng không khó xử, không phải sao?
“Thả?” Hắn nhẹ nhíu mày, trong mắt hiện lên châm chọc,
“A Lam, vì sao nàng luôn có thể nói nhẹ nhàng như vậy?” Hắn nâng cằm ta lên,
trong mắt ẩn ẩn phiếm nhu tình, “Ta thả nàng không nổi.”
Ta có chút không được tự nhiên giật mình, Mạnh Thiểu
Giác vạn phần nhu tình như vậy, ách, rất kỳ quái......
“Chúng ta đã sớm gặp nhau.” Hắn câu môi mỏng, chậm rãi
nói: “Khi đó ta không phải họ Mạnh, ta cũng không gọi là Mạnh Thiểu Giác.” Hắn
đột nhiên ôm sát ta, áp vào bên tai cúi đầu nói: “Ta họ Mông, cha ta là Mông
Bằng Phi.”
Ta sửng sốt, tên này, rất quen tai......
Ta phút chốc nheo hai mắt lại, Mông Bằng Phi?! “Ngươi
là con của Mông Bằng Phi con? khỏa rau xanh kia?”
Hắn bật cười, sủng nịch nhéo nhéo mũi ta, “Rau xanh?
Mệt nàng có thể nghĩ ra ngoại hiệu này!”
“Toàn thân xanh biếc làn da trắng nõn, không phải là
một gốc rau xanh phấn điêu ngọc mài sao.”
“Lúc ấy nếu ta là khỏa rau xanh, thì nàng cũng chỉ là
một đứa ngốc ác liệt mà thôi!” Trong mắt hắn ý cười nồng đậm, “Lúc trước bị
nàng đá một cước ta một chút cũng chưa quên.”
Lòng ta không biết nên có tư vị gì, ngày ấy tuy rằng
cảm thấy phụ tử bọn họ thú vị, nhưng sau này lại nghe nói cả nhà hắn bị
diệt...... Ta có chút cảm khái, ngữ khí cũng bình thản vài phần, “Ngươi đã sớm
nhận ra ta ?”
Ngón tay thon dài của hắn dọc theo từng đường nét của
ta hạ xuống, giọng nói trầm thấp hình như có chút thầm oán, “Sớm thì không sớm,
dù sao cũng nhận ra trước nàng.”
Ta không còn lời nào để nói, làm sao ta có thể nhận ra
hắn là rau xanh năm đó? Nhiều năm như vậy trôi qua, trong ấn tượng của ta năm
đó gặp được một khỏa rau xanh thú vị. Mà khỏa rau xanh kia đúng là con của Mông
tướng quân Mông Bằng Phi. Nhưng mà, nói đến Mông Bằng Phi......
Ta nhíu mày, biết đây nhất định là một vấn đề mẫn cảm.
Mạnh Thiểu Giác vuốt ve tóc ta, “Nàng nghĩ đến cha ta
sao?”
Ta nâng mắt, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Hắn tươi cười có chút suy sụp, “Cha ta và mẹ ta......
cùng tất cả mọi người trong phủ họ Mông, đều đã chết.”
Ta không kìm được cắn môi, chỉ vì trong mắt hắn bỗng
nhiên nảy lên nồng đậm bi ai.
“A Lam, nàng có biết cảnh đó như thế nào không?” Ánh
mắt hắn bắt đầu hoảng hốt, “Ta lẫn vào trong đám người, nhìn sống lưng thẳng
tắp của cha mẹ cùng mọi người quỳ xuống, sau đó......” Đồng tử hắn trong nháy
mắt co rút lại, chết lặng nói: “Một mảnh màu đỏ.”
Ta dường như có thể nghĩ đến cảnh tượng như vậy, thiếu
niên non nớt giấu trong đám người, hắn liều mạng cắn cánh môi ngăn cản mình
không được thốt lên tiếng. Cho dù cánh môi có chảy máu cũng không cảm thấy đau
đớn, hắn nắm chặt hai tay, hai tròng mắt gắt gao nhìn thẳng người thân trên
đài, hắn muốn xông lên cứu thân nhân của mình, hắn muốn liều lĩnh rống lên phẫn
nộ cùng hận ý của mình. Nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn bọn họ từng người từng
người ngã xuống, mà hắn lại...... Bất lực.
“Đã trôi qua.” Tay ta phủ lên mắt hắn, không muốn nhìn
thấy hắn như vậy. Mạnh Thiểu Giác tản ra nồng đậm bi ai như vậy là người ta
chưa từng gặp qua, yếu ớt giống như con thú nhỏ bị thương - Mạnh Thiểu Giác, ta
chưa từng đoán được, là một đứa trẻ giống như bao đứa trẻ bình thường để người
khác thương hại - Mạnh Thiểu Giác...... Ta không có cách nào vô cảm đối đãi.
Mỗi người đều đã từng là một đứa trẻ, bất luận người
này có bao nhiêu tà ác cùng âm ngoan.
Mà trẻ em, là vô tội nhất .
“A Lam.” Giọng nói hắn run nhè nhẹ, nhẹ nhàng lại mang
theo hận ý, “Tất cả mọi người đã chết, ngoài ta cùng Oánh Lộ.” Tay hắn phủ lên
tay ta, lòng bàn tay ấm áp “Ta cùng Oánh Lộ được một binh sĩ cha từng cứu cứu,
cũng chính là tiểu thúc của ta. Oánh Lộ lúc trước bởi vì bị kinh hách quá nhiều
nên mất đi trí nhớ, ta chỉ có thể lừa nàng nói chúng ta chính là một gia đình
thương gia bình thường, cha mẹ ngoài ý muốn nên qua đời sớm...... Tiểu thúc nói
cho ta biết, cha bị người thiết kế hãm hại, nguyên nhân là vì uy vọng cùng thế
lực của cha quá lớn, đã trở thành trở ngại nghiêm trọng của gia tộc người kia.”
“Người kia là......” Ta cứng lại, “Hoàng hậu?” Hoàng
hậu Vân Trạch dã tâm bừng bừng, cùng hoàng đế Vân Trạch tranh đấu Gay gắt, mà
Mạnh Thiểu Giác một mặt là tâm phúc của hoàng đế, một mặt giúp đỡ Tô Kì đối
kháng hoàng hậu Vân Trạch...... Nói cách khác, hắn không hận hoàng đế, người
hắn hận là hoàng hậu.
Hắn nghiến răng nghiến lợi “Năm đó hoàng hậu muốn thu
nhận cha ta, nhưng cha ta trung thành tận tâm với tiên hoàng. Hoàng hậu giận dữ
liền quyết định loại bỏ cha ta, tiên hoàng tất nhiên không chịu, nhưng độc phụ
kia thế mà thừa dịp tiên hoàng sinh bệnh truyền thánh chỉ giả đem cả nhà họ
Mông ta xử trảm......”
Ta hít vào một hơi, hoàng hậu Vân