
Hoa Cẩm hiện lên vẻ đắc ý, lại vùi vào lòng
hắn nói: “Thiểu Giác ca ca, chúng ta đi, ta không muốn ở trong này .”
“Được.” Mạnh Thiểu Giác ôn nhu đáp, ôm Hoa Cẩm xoay
người rời đi, bóng dáng cao to mà anh tuấn.
Ta dưới đáy lòng châm chọc nở nụ cười cười vài tiếng,
xem, đây rõ ràng lại là một tiết mục kém cỏi, vậy mà cũng có người thưởng thức
.
“Ca ca......” Oánh Lộ nhìn bóng dáng Mạnh Thiểu Giác
cùng Hoa Cẩm rời đi, thất thần nhắc đi nhắc lại: “Ca ca tại sao có thể như vậy,
ca ca tại sao có thể như vậy......”
“Oánh Lộ.” Ta cúi đầu gọi: “Ta vào trước.” Nói xong ta
liền xoay người rời đi, cước bộ dồn dập bối rối.
Oánh Lộ, đây là ca ca thâm tình trong miệng ngươi, bây
giờ ngươi đã nhìn rõ chưa?
“A Lam!” Oánh Lộ cuối cùng vẫn đuổi theo, ôm chặt lấy
ta từ phía sau nói: “Thực xin lỗi, đều là ta không tốt, đều là ta không tốt!”
“Oánh Lộ,” Ta thản nhiên nói: “Đây là chuyện của ta và
hắn, không phải lỗi của ngươi.”
“Là lỗi của ta!” Nàng nghẹn ngào, “Nếu.…nếu không phải
ta tự chủ trương thiết kế chuyện hôm nay, nếu không phải ta mang Hoa Cẩm tới
nơi này, nếu không phải ta......”
Ta quay lại, cúi mắt nhìn nàng, “Hắn muốn thành thân”.
Đây mới chính là nguyên nhân.
“A Lam!” Oánh Lộ khóc thành tiếng, “Ta không nghĩ vậy,
ta nghĩ ca ca là bất đắc dĩ, ta nghĩ ca ca huynh ấy......”
“Ngốc.” Ta vươn tay lau nước mắt của nàng, cười khổ
nói: “Hắn chỉ lựa chọn thứ mình muốn.”
Nước mắt nàng rơi càng nhiều, “A Lam, ngươi đừng khóc,
ngươi đừng khóc, đều là ta không tốt, đều là ta không tốt!”
“Khóc?” Ta vuốt vuốt hai má, dĩ nhiên là ẩm ướt, ta cố
gắng gợi lên khóe môi, giọng nói lại bắt đầu nghẹn ngào, “Oánh Lộ, ta thật
sự...... không muốn nhìn thấy bọn họ.”
“Là ca ca không tốt, là huynh ấy không tốt! Huynh ấy
không nên một mặt đối với ngươi như vậy, mặt khác lại muốn cưới người khác!”
Oánh Lộ oán hận nói.
“Oánh Lộ......” Ta ôm lấy nàng, đem mặt vùi vào cổ
nàng.
“A Lam đừng khóc.” Oánh Lộ hấp hấp cái mũi,“Ta vốn
nghĩ ca ca có thể cho ngươi hạnh phúc, ta nghĩ các ngươi sẽ hạnh phúc! Nhưng
bây giờ huynh ấy đã không còn tư cách giữ ngươi lại!” Nàng ôm chặt ta,“Ta mang
ngươi rời nơi này được không, cứ để cho ca ca thành thân, chúng ta không thèm
quan tâm huynh ấy nữa, được không?”
Nước mắt của ta từng giọt từng giọt chảy xuống, ướt át
mà ấm áp, “Oánh Lộ, ngươi mang ta đi không được đâu, chúng ta làm sao ra ngoài
được, hắn sẽ không để cho ta đi ......”
“Chúng ta cùng nhau nghĩ cách.” Nàng vỗ lưng ta
nói:“Nhất định sẽ có cách, nhất định.”
Ta trầm mặc một hồi, khàn khàn nói:“Có lẽ là có
cách......”
Oánh Lộ vội vàng hỏi: “Cách gì?”
“Biểu ca từng nói, nếu ta ở Vân Trạch xảy ra chuyện
ngoài ý muốn, có thể tìm một người.”
“Ai?”
“Quản gia tiệm cầm đồ cách kinh thành tám dặm, Dương
Phàm.” Trước kia trong lúc vô ý, Vũ Văn Duệ đã nhắc tới người này với ta, không
ngờ bây giờ thật sự có công dụng.
Biểu tình Oánh Lộ trầm trọng quyết tuyệt như vậy.
Bởi vì nàng cảm thấy Mạnh Thiểu Giác đã không còn tư
cách để mang tới hạnh phúc cho ta.
Đây là bằng hữu của ta, là bằng hữu duy ở thời đại
này, nhưng ta không thể không gạt nàng.
Bởi vì còn có người quan trọng hơn đang đợi ta.
Lúc này, thời tiết đã chuyển lạnh, màn đêm cũng sớm
kéo đến, thời tiết như vậy không hề giống mùa hè hơi nóng hừng hực bốc lên, mà
là ẩn ẩn hiu quạnh. Ban đêm, ta đang nhúng khăn để lau mặt thì lại nghe thấy
tiếng cửa bị mở ra. Ban đầu ta còn tưởng là Thanh Nha nên cũng không để ý lắm,
nhưng giây sau đó lại bị người từ phía sau nhẹ nhàng ôm thắt lưng, cái tay ôm
lấy ta kia có thể còn trắng hơn cả nữ tử, nhưng lại có loại kiên định hữu lực
chỉ thuộc về nam tử.
“A Lam.” Hắn cúi đầu gọi một tiếng, hình như có chút
cảm thán.
Ta cứng người, tùy ý để hắn ôm càng ngày càng chặt.
Hắn thu tay lại, đem ta ôm càng chặt, môi mỏng chạm
nhẹ hai má của ta, ái muội như có như không, “Chuyện ban ngày...... Thực xin
lỗi.”
Thực xin lỗi?
Ta có chút buồn cười, Mạnh Thiểu Giác nói xin lỗi, này
giống như đại cô nương lên kiệu hoa -- lần đầu.
Hắn dùng chóp mũi cọ cọ ta, “Ta cùng Hoa Cẩm......
thật sự đính hôn .”
Ta nhìn gương đồng, trong gương, khuôn mặt ta không có
biểu tình gì tùy ý để nam tử phía sau ôm, ánh mắt lạnh lùng.
Hả, ngươi cùng Hoa Cẩm đính hôn ...... thì liên quan
gì đến ta?
“A Lam......” Tay hắn xoay mặt ta lại, mắt phượng khẽ
nheo, “Vì sao không nói lời nào?”
“Nói gì?” Ta nghe chính mình lạnh nhạt mở miệng, “Nói
cái gì?”
Hắn nâng tay tỉ mỉ vỗ về mặt ta, động tác mềm nhẹ,
“Nàng không hiếu kỳ sao, vì sao ta muốn kết hôn với Hoa Cẩm?”
“À.” Ta thỏa mãn tâm lý của hắn, “Vì sao muốn kết hôn
với nàng ta?”
“Ta không thể không cưới nàng.” Hắn cười khổ vài
tiếng, “Chỉ có cha nàng mới có thể giúp ta, mà điều kiện để cha nàng giúp ta
chính là cưới nàng.”
Ta nở nụ cười cười một tiếng, đối với hắn mà nói, thê
tử là cái gì? Người yêu lại là cái gì?
“Không cho phép.” Hắn đặt ngón tay lên môi của ta, con
ngươi đen thâm trầm, “Không cho phép cười như vậy.”
Ta đẩy tay hắn ra, “Sao nào, bây giờ ngay cả cười cũng